Cô vẫn còn bệnh, anh đương nhiên sẽ không quá đáng, nhưng thấy anh khom người lại gần, trong lòng Thẩm Dĩnh vẫn đập loạn, đợi anh đứng thẳng dậy, nhìn khuôn mặt anh tuấn gần trong gang tấc, khóe môi nhếch lên: “Em mất trí nhớ lâu như vậy, chăm sóc em rất vất vả đi?”
“Đúng.” Lục Hi không phản bác, mà là thừa nhận như vậy: “Cho nên đợi em khỏe rồi phải bồi thường cho anh.”
Thẩm Dĩnh không nhịn được cười, muốn nói gì đó lại không biết nên nói gì: “Anh thật sự...”
“Thật sự cái gì?”
Cô cười nói: “Thật sự đồng ý, em chỉ là khách sáo chút thôi.”
Lục Hi vuốt ve khuôn mặt nhỏ dưới lòng bàn tay, rất nhẹ nhàng, cố ý tránh chỗ cô bị thương: “Chăm sóc em, anh chưa từng cảm thấy mệt, em quên anh khiến anh khá mệt.”
Anh cái gì cũng có thể không để ý, đối với anh mà nói Thẩm Dĩnh đã là một phần trong sinh mạng anh, chăm sóc cô, cực khổ bao nhiêu bỏ ra bao nhiêu anh cũng không quan tâm, sợ nhất chính là bị cô quên mất.
Nhìn ánh mắt trống rỗng của cô, anh không có cách nào, cảm giác như vậy khiến anh sợ hãi lại mệt mỏi.
“Còn may.” Thẩm Dĩnh có chút cảm động, hốc mắt đỏ lên: “Còn mày em không phải luôn không nhớ ra.”
Lục Hi không muốn nhìn cô khóc, cố ý chọc cô: “Em quên sạch sẽ thì có gì đáng sợ.”
“Nhưng trong lòng em rất trống trãi.” Lục Hi bĩu môi, cố gắng nhịn chua xót ở mũi: “ Là sự trống rỗng mà cho dù anh hồi tưởng thế nào, cố gắng thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-cach-cung-vo/1282796/chuong-608.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.