Nhưng là người thực vật mà tốt à?
Chỉ là vẫn còn nhịp tim và nhịp thở mà thôi, lại cũng không cách nào mở miệng nói chuyện, mở mắt ngắm nhìn.
Thẩm Dĩnh nghĩ đến cô bé vừa xinh đẹp lại vừa đáng yêu xuất hiện trước mặt mình cách đây không lâu kia, vành mắt lập tức đỏ hoe.
Lục Hi giơ tay lau nước mắt giúp cô: “Không muốn nói cho em biết chính là sợ em khóc.”
“Kết quả như vậy làm sao khiến cho người ta tiếp nhận được đây...” Ngay cả cô cũng vậy, cô không dám nghĩ đến tâm trạng của Mã Thiên Xích sẽ như thế nào nữa.
“Anh ta ngất rồi, bác sĩ vừa tiêm thuốc an thần xong.” Lục Hi nhìn ra được suy nghĩ trong lòng cô, nhàn nhạt nói.
Thẩm Dĩnh lại càng cảm thấy khó chịu hơn, đặc biệt khi nghĩ đến phần lớn nguyên nhân dẫn đến những thứ này là bởi vì Thẩm Tiếu, áy náy đến cùng cực.
“Đối phương nhắm vào Mã Thiên Xích, bắt cóc Thẩm Tiếu cũng là để uy hiếp anh ta, em không cần tự trách mình như vậy.” Trong lòng Lục Hi cũng khó chịu, lại không muốn nhìn Thẩm Dĩnh tự trách: “Dĩnh Dĩnh, đối với loại người như anh và Mã Thiên Xích mà nói, đi đến cuối cùng với người mình yêu đều không phải là chuyện dễ gì, có đôi khi muốn yêu lại phát hiện người đã không còn nữa, khó khăn lắm anh mới vượt qua được tất cả, đối với anh quý trọng người trước mắt là chuyện quan trọng nhất.”
Nhìn Mã Thiên Xích và Đường Uyển đứng giữa ranh giới sống chết, Lục Hi có loại cảm giác đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-cach-cung-vo/1282772/chuong-584.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.