Mã Thiên Xích cảm thấy một lớp mồ hôi lạnh trên lòng bàn tay đang cầm bộ đàm. Anh ta không biết chuyện gì đang xảy ra ở bên đó. Anh ta chỉ có thể nghe thấy sức sống đột nhiên dần tan biến, còn có tiếng bước chân xào xạc.
Nửa phút sau, những người đi cùng anh ta trên xe ngựa nhìn nhau, nhưng không ai dám nói gì.
Thời gian từ từ trôi qua, từ trước đến giờ Mã Thiên Xích chưa bao giờ đổ mồ hôi nhiều như vậy, nhiều đến nỗi toàn bộ người anh ta như bị lôi ra từ trong nước, cổ họng giống như bị bị ai đó dùng hai tay bóp chặt, vừa khó thở vừa khó chịu một cách khó hiểu.
Anh muốn hỏi làm sao vậy, nhưng lại phát hiện bản thân căn bản không thể nói ra.
Trong lòng dâng lên một linh cảm chẳng lành, nhưng thậm chí không đủ can đảm để hỏi.
Rất lâu sau, giọng nói của đội trưởng cuối cùng cũng truyền tới từ bộ đàm, khàn khàn, lo lắng và nhiều hơn là sự thất vọng.
"Đỗ Kiến Nghiệp và Đường Uyển đã rơi xuống vách núi, bảo đội cứu hộ đến ngay lập tức! Tìm kiếm thềm đất dưới chân núi!"
Một câu nói dường như đã đóng đinh Mã Thiên Xích tại chỗ, cơ bắp toàn cơ thể anh ta dường như lập tức bị tan rã, hai tay buông lỏng, không thể cầm bộ đàm được nữa mà ngã thẳng xuống ghế xe.
Trong đầu anh ta “ong” một tiếng, không nghe thấy gì, trước mắt là một màn trắng xóa. Anh ta không dám tin vào những mình nghe được. Điều anh ta lo lắng suốt hai ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-cach-cung-vo/1282769/chuong-581.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.