Đường Uyển một bước hai bậc thang chạy về nhà, Đường Lỗi và Vương Thu Phương đều ở nhà, Vương Thu Phương đang chuẩn bị xào thức ăn, là món trứng cà chua và rau chân vịt mù tạc cô thích ăn nhất.
Cô đặt vịt quay ở phòng bếp, vội vội vàng vàng nói: “Mẹ, mẹ bày ra dĩa, con xuống lầu một chuyến, sẽ mau chóng quay về!”
“Xuống lầu? Không phải vừa lên sao, con đi làm gì?”
“Đến sạp hàng nhìn một cái.” Đường Uyển tiện miệng tìm một lý do, lấy một phong bì màu trắng ở ngăn kéo đầu giường trong phòng mình cho vào túi áo, bèn vội vàng chạy xuống lầu.
Cô chạy chậm tới cạnh xe, kéo cửa xe ngồi vào trong, sợ bị các cô chú cùng tiểu khu nhìn thấy.
Mã Thiên Xích thấy dáng vẻ hoảng loạn của cô, mày khẽ nhíu lại: “Cô chạy cái gì.”
“A...không có, tôi sợ anh đợi quá lâu.” Lại lần nữa ngồi trên ghế lái phụ bên cạnh anh, Đường Uyển lại có chút căng thẳng không nói nên lời.
Mã Thiên Xích liếc nhìn cô một cái, không hỏi sâu nữa, nói thẳng: “Hôm nay tôi tới tìm cô là vì Thẩm Tiếu.”
“Tiếu Tiếu?” Đường Uyển kinh ngạc nhìn sang.
Người đàn ông không chút tiếng động né tránh ánh mắt cô, vẫn không có biểu cảm dư thừa nào, vô cùng lạnh nhạt: “Ừ, nó luôn gào thét muốn gặp cô, kêu tôi hỏi cô thời gian.”
Nghe thấy anh nói vậy, trong lòng Đường Uyển lại có chút thất vọng, đôi tay đặt trên gối nắm chặt, cô nhàn nhạt mở miệng: “Khoảng thời gian gần đây có thể không rảnh, nhưng cuối tuần tôi có thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-cach-cung-vo/1282741/chuong-553.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.