Chương trước
Chương sau
Lục Hi có công rất lớn trong vụ án buôn lậu xuyên quốc gia này, đây là bản án đầu tiên mà anh đã nhận sau khi trở về giới luật sư, không ai biết ở giữa đã xảy ra chuyện gì, mọi người chỉ có thể nhìn thấy được kết quả, so với trước đó thì anh càng trở nên nổi tiếng hơn, càng được mọi người sùng bái hơn. Có rất nhiều người đều nói với Thẩm Tiếu rằng ba của thằng bé không tầm thường đến cỡ nào, nhưng mà cái thằng bé muốn chính là gặp được anh.
"Đến khi nào con mới có thể gặp bọn họ đây?" Trong lòng thằng bé đầy chờ mong nhìn Phùng Tuyết Du, cực kỳ mong muốn nhận được một đáp án từ chỗ của cô ấy.
Phùng Tuyết Du không đành lòng nhìn đôi mắt sạch sẽ kia: "Bọn họ cũng rất muốn gặp con, không phải là không muốn trở về tìm con, chỉ là tạm thời không thể mà thôi, chờ bọn họ thuận lợi giải quyết xong tất cả mọi chuyện thì nhất định sẽ trở về gặp con."
"..." Thẩm Tiếu không nói chuyện, chỉ là cái đầu vừa nâng lên lại cúi thấp xuống một lần nữa.
Những lời như thế này thằng bé đã từng nghe vô số lần từ chỗ của ông bà, thời gian đầu thằng bé thật sự ngày nào cũng ngóng trông ba mẹ làm xong việc sẽ tới tìm thằng bé, nhưng mà bây giờ... thằng bé đã đợi rất lâu rất lâu rồi, thật sự có thể chờ được không?
Phùng Tuyết Du thấy cảm xúc của thằng bé không mấy vui vẻ, cơm cũng không ăn được mấy miếng, suy nghĩ một chút rồi lại nói: "Như vậy đi, ngoại trừ ba mẹ của con thì con còn muốn gặp ai nữa, mẹ nuôi có thể đồng ý một nguyện vọng khác của con."
Rốt cuộc vẫn là một đứa nhỏ, nghe cô ấy nói như vậy thì lực chú ý liền bị di chuyển, Thẩm Tiếu cơ hồ là không hề nghĩ ngợi chút nào mà thốt ra một cái tên: "Chú Mã Thiên Xích."
Phùng Tuyết Du hơi sửng sốt một chút: "Con nhớ chú ấy hả?"
"Dạ, đã rất lâu rồi con chưa gặp chú ấy, muốn gọi điện thoại cho chú ấy nhưng lại sợ làm phiền chú ấy."
Thẩm Tiếu là một đứa bé hiểu chuyện, nhưng mà chính là do quá hiểu chuyện, vượt xa các bạn bè cùng tuổi càng khiến người ta đau lòng.
Phùng Tuyết Du đồng ý ngay: "Yên tâm đi, mẹ nuôi sẽ gọi điện thoại cho chú ấy, kêu chú ấy đến đi chơi với Tiếu Tiếu"
"Thật sao ạ?"
"Thật." Nói xong, Phùng Tuyết Du còn duỗi ngón út của mình ra: "Ngoéo tay nào"
Lúc này, Thẩm Tiếu mới lộ ra một nụ cười vui vẻ nhất trong ngày hôm nay, ngón tay non nớt trắng nõn quấn lấy ngón tay của cô ấy: "Ngoéo tay treo lên một trăm năm không được thay đổi, ai thay đổi thì người đó là chó con."
"Một lời đã định."
Phùng Tuyết Du ăn cơm với thằng bé xong xuôi, lại đến cửa hàng mua mấy món đồ chơi mới đưa bánh bao về tiểu khu Hồng Uyển.
Đào Ly Hinh và Thẩm Tri Lịch vẫn còn đang ngồi trong phòng khách, hiển nhiên là còn có lời muốn hỏi cô ấy.
"Tuyết Du, con là người bạn tốt nhất của Dĩnh Dĩnh, con nói thật với dì và chú của con đi, thời gian lần này con bé đi công tác dài như vậy, không phải là đã gặp chuyện gì rồi đó chứ?"
Nói thật thì tình huống cụ thể ở bên kia là như thế nào thì Phùng Tuyết Du cũng không biết rõ ràng, nguồn gốc tin tức duy nhất mà cô biết được là từ Lưu Sinh Yên, nhưng mà hình như Lưu Sinh Yên cũng không hiểu rõ toàn bộ. Lấy sự hiểu biết của cô ấy đối với Thẩm Dĩnh mà nói, nếu như không phải là chuyện gì đặc biệt nghiêm trọng Đã xảy ra thì cô tuyệt đối sẽ không bỏ mặc con mình lâu như vậy.
Nhưng là vì không muốn để cho Đào Ly Hinh và Thẩm Tri Lịch lo lắng, cô ấy vẫn mang theo gương mặt vui vẻ mà nói: "Chú với dì à, lần này Dĩnh Dĩnh có một bản án rất quan trọng, hình như là cấp trên không cho nói những chuyện liên quan đến bản án cho bất kỳ người nào không có quan hệ, có lẽ là thuộc về phạm trù giữ bí mật. Đoán chừng sau khi xử lý xong sẽ quay về thôi, có lẽ là không tiện liên lạc với dì, dì và chú không cần phải lo lắng, hai người giữ gìn sức khỏe đi ạ."
"Haiz, sao chú với dì có thể không lo lắng được đây, từ trước đến giờ con bé không có lúc nào mà không liên lạc được. Một thời gian dài như vậy, ngoại trừ mấy cuộc điện thoại thì cũng không liên lạc gì khác với dì và chú của con, dì thật sự lo lắng là đã xảy ra chuyện gì rồi."
"Sẽ không đâu ạ, hơn nửa bên cạnh cậu ấy còn có Lục Hi mà, không có chuyện gì ngoài ý muốn đâu." Phùng Tuyết Du cố hết sức an ủi, dù sao thì tuổi tác đã cao, nếu như nói thật cho bọn họ biết chân tướng thì nhất định sẽ không thể chịu nổi được đả kích.
"Thật sự là con bé ở cùng với Lục Hi à?" Đào Ly Hinh hơi không tin, dù sau đã trôi qua một thời gian dài như vậy, cho dù có tin tưởng thì cũng nảy sinh nghi ngờ.
Nói về chuyện này thì Phùng Tuyết Du cũng có thể đánh cược: "Đúng vậy ạ, bọn họ đang ở cùng nhau mà, con chắc chắn đó."
"Vậy thì tốt rồi." Thẩm Tri Lịch vẫn luôn không lên tiếng đột nhiên lại nhẹ nhàng thở ra: "Lục Hi trưởng thành hơn một chút, có thêm cậu ta dù sao vẫn mạnh hơn so với một mình con bé."
Mặc dù Đào Ly Hinh cảm thấy không yên lòng, nhưng cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể khổ tâm căn dặn cô ấy: "Tuyết Du, nếu như con lại có tin tức gì của hai người bọn nó thì nhất định phải nói cho dì và chú của con biết."
"Dì yên tâm đi ạ, con biết rồi."
......
Đi ra khỏi nhà của Thẩm Dĩnh, Phùng Tuyết Du cũng không hề dám dừng lại mà trực tiếp leo lên xe lái ra khỏi cư xá, một đường chạy thẳng đến dưới lầu nhà mình, cô ấy mới tắt xe.
Tựa vào ghế dựa ở sau lưng, mở một bên cửa sổ ra, gió đêm chầm chậm thổi vào, mang theo chút mát lạnh.
Cô ấy trầm ngâm một lát, lấy điện thoại di động ra tìm được một dãy số không tính là quen thuộc, do dự một lúc mới gọi qua.
Âm thanh của điện thoại vang lên một lúc lâu mới kết nối được, cô vừa muốn mở miệng nói chuyện lại bất ngờ nghe thấy một giọng nói của phụ nữ...
"A lô, xin chào, xin hỏi tìm ai ạ?"
Giọng nói của người phụ nữ nghe trong trẻo, lọt vào tai liền biết tuổi tác tuyệt đối không qua hai mươi lăm tuổi.
Chỉ là không phải Mã Thiên Xích vẫn luôn nhớ nhung Thẩm Dĩnh sao, lúc nào lại có người phụ nữ khác ở bên cạnh rồi?
Cô thu liễm cảm xúc của mình lại, tỉnh táo mở miệng hỏi: "Tôi tìm Mã Thiên Xích, làm phiền cô đưa điện thoại cho anh ta, cứ nói tôi là bạn của Thẩm Dĩnh."
Câu nói này vừa dứt, không đến hai giây liền nghe được giọng nói quen thuộc của đàn ông truyền ra từ microphone: "Cô ấy thế nào?"
Tốc độ nhanh chóng, chắc chắn lúc nãy đang đứng ở bên cạnh. Về phần Tại sao lại để người khác nghe điện thoại, có lẽ là do không có số của cô ấy, tưởng rằng là người ngoài cho nên mới đề phòng.
Phùng Tuyết Du cũng không có sức lực so đo với anh ta mấy chuyện này, nói ngay vào trọng điểm: "Cô ấy không sao cả, chỉ là Thẩm Tiếu muốn gặp anh."
"Tiếu Tiếu?"
"Ừm."
Mã Thiên Xích là ai chứ, anh ta Lập tức thay đổi sắc mặt, giọng nói cũng trầm xuống theo: "Thẩm Dĩnh đâu?"
"Bây giờ cô ấy đang đi công tác, cho nên không có thời gian. Hôm nay thằng bé nói với tôi là nó rất nhớ anh, anh có muốn gặp thằng bé hay không?" Giọng nói của Phùng Tuyết Du cứng nhắc, nhưng thật ra là sợ anh ta nghe ra cái gì đó từ trong lời nói của mình, cô không muốn phải phức tạp hơn.
Có điều là cô đã đánh giá thấp năng lực quan sát của Mã Thiên Xích rồi, chỉ mới nói có hai ba câu mà anh ta đã phát giác toàn bộ: "Có phải là cô ấy đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
"..." Phùng Tuyết Du há to miệng, cả nửa ngày cũng không thể nói ra một chữ, chỉ là nói qua loa: "Anh quay về thì biết thôi."
"Được, tôi sẽ quay về." Mã Thiên Xích lập tức đồng ý: "Ngày mai tôi sẽ ngồi chuyến bay sớm nhất để về nước, đến lúc đó cô đưa Thẩm Tiếu đến trước mặt tôi."
Phùng Tuyết Du nhẹ nhàng thở ra: "Cảm ơn."
Sau khi cúp điện thoại, cả người Mã Thiên Xích đều căng cứng khác thường, anh ta lập tức gọi điện thoại cho Thẩm Dĩnh, điện thoại vừa mới bấm chỉ nghe thấy một giọng nữ máy móc lạnh lùng...
"Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin..."
Không đợi giọng nói đó nói xong, người đàn ông đang bực bội cúp điện thoại, lại gọi đến một lần nữa, kết quả cũng giống như lúc nãy.
"Shit!" Anh ta ném điện thoại di động lên mặt bàn, đùng một tiếng dọa Đường Uyển nhảy dựng lên.
Từ khi cô trúng một phát súng đến bây giờ cũng đã sắp hồi phục rồi, cô vẫn luôn ở cùng một chỗ với Mã Thiên Xích, trong lúc đó cô cũng đã đưa ra đề nghị muốn về nước nhưng lại bị anh ta từ chối, bây giờ thì........
Đường Uyển đánh giá sắt mặt của người đàn ông, cẩn thận từng li từng tí mở miệng hỏi: "Anh muốn về nước à?"
Dường như là lúc này Mã Thiên Xích mới ý thức được bên cạnh còn có một người là cô, ánh mắt thâm thúy sắc bén nhìn qua, mang theo mấy phần biểu hiện giận chó đánh mèo: "Không phải là cô muốn về à, lần này đã thỏa mãn ý nguyện của cô rồi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.