"Em không đi qua đâu!" Thẩm Dĩnh cực kỳ từ chối sự gần gũi của anh: "Anh ra ngoài đi, ra ngoài đi có được hay không, em muốn ở đây một mình một lát..."
Lúc này tâm trạng của cô thay đổi lớn như vậy, sao Lục Hi có thể yên tâm để một mình cô ở đây.
Mở miệng không cho xen vào: "Có chuyện gì thì ra ngoài rồi nói tiếp, cho dù em có nghĩ như thế nào thì em cũng có thể nói với anh mà."
"Em không muốn đi ra ngoài." Bộ dạng của cô như thế này sao có thể ra ngoài được.
Mặc dù vết bỏng lớn kia ở trên lưng của cô, nhưng mà Thẩm Dĩnh lại cảm thấy nó không khác gì đang ở trên mặt của mình.
Không chỉ là xấu xí, mà còn... rất ghê tởm!
"Em nghe lời đi, trước tiên em đi ra ngoài, anh đảm bảo anh sẽ không đến gần em, có được không?"
"Em không muốn đi ra ngoài." Cảm xúc của Thẩm Dĩnh đã kích động, cô giống như là con mèo bị ép đến góc tường, giương nanh múa vuốt đề phòng hết tất cả, sụp đổ hết to lên: "Tại sao phải ép em đi ra ngoài, em cứ đợi ở chỗ này không được hay sao, chỉ một mình em cũng không được hay sao? Đối mặt với anh sẽ chỉ làm cho em cảm thấy mình khó coi hơn, vừa nghĩ đến em đã từng dùng một đống vết thương ở sau lưng mà đối mặt với anh, em đã hận mình không thể lập tức biến mất trước mặt anh."
"Chỉ tránh được nhất thời, em muốn trốn tránh cả một đời sao." Giọng nói của Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-cach-cung-vo/1282727/chuong-539.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.