Chương trước
Chương sau
Mọi thứ đều xảy ra trong vòng 1 giây, một tiếng ""phốc"" vang lên, thân hình cao lớn của Hawk lay động, viên đạn bắn trúng vai trái của hắn ta, chưa đến nỗi trí mạnh, hắn vẫn có thể bắn trả.
Trái tim Lục Hi như bị bóp nghẹt, lồng ngực vừa đau vừa khó chịu, khóe mắt của anh muốn nứt ra, hét lớn một tiếng: ""Thẩm Dĩnh!""
Thẩm Dĩnh chỉ cảm thấy viên đạn theo gió bay qua sườn mặt cô, sau đó bàn tay to vốn đang giam cô lại bỗng nhiên nới lỏng, thân thể của hắn ta hơn nửa sức lực đều dựa lên vai cô, một mùi máu tươi tản ra tràn ngập trong không khí.
Đội trưởng nghĩ anh không kịp phản ứng, vừa định bắn thêm phát nữa, Thẩm Dĩnh đã bị đẩy người lên che hắn lại, anh sợ nhất chính là Hawk nổ một phát súng muốn lấy mạng cô lúc này, nhưng không ngờ chưa được vài giây Hawk đã vứt khẩu súng lục xuống, cả người ngã xuống đất.
Đội trưởng thấy đúng thời cơ bèn lập tức xông lên, dùng cơ thể của mình đè hắn ta trên mặt đất.
Thậm chí Thẩm Dĩnh còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, sống chết trước mặt, cục diện thay đổi trong nháy mắt, những lời này không sai chút nào.
Lục Hi bước nhanh lên phía trước kéo người phụ nữ còn đang sững sờ vào trong lòng mình, sức lực hai tay dường như muốn đem cả người cô khảm vào trong thân thể, hơi thở của anh còn khẽ run run: ""Tốt quá rồi, em không sao cả, là anh đến chậm, xin lỗi.""
Có trời mới biết, lúc đội trưởng nổ súng, mắt anh nhìn thấy tưởng chừng sắp ngất, nếu cô thực sự xảy ra chuyện gì trước mắt anh thì đời này anh không thể nào tha thứ cho bản thân mình.
Cũng may là cô không sao, cũng may là anh còn cơ hội để ôm cô.
Trên mặt Thẩm Dĩnh đều đã bị bùn đất nhuộm đen, cả người bụi bẩn, bỗng nhiên được cứu mà phản ứng có chút chậm chạp, ngây ngẩn nhìn khuôn mặt anh tuấn quen thuộc trước mặt, sự dè dặt, không chắc chắn trong đáy mắt khiến người ta đau lòng: ""Hi?""
""Anh đây, anh đến rồi."" Lục Hi cúi đầu đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu cô, chưa nói được mấy câu anh lại buông cô ra: ""Em nấp sau tảng đá bên kia đi, đợi một lát anh đến tìm em.""
Đội trưởng còn đang ứng phó với Hawk bị thương, giờ không phải là lúc nói chuyện yêu đương.
Thẩm Dĩnh túm lấy tay anh, định nói gì đó nhưng lại thấy dưới tình huống này có nói gì cũng vô dụng. Lời đến bên miệng cuối cùng lại thành lo lắng: ""Đồng ý với em, đừng để bị thương.""
Lục Hi nở nụ cười, lòng bàn tay lướt qua nâng mặt cô lên, nhanh chóng hôn lên môi cô một cái: ""Yên tâm.""
Thẩm Dĩnh cũng biết lúc này không thể kéo thêm phiền toái, nghe lời anh đi ra sau tảng đá ngồi xuống, cả người gần như ẩn đi.
Lục Hi sau khi thấy cô qua đó, lúc này mới đến chỗ đội trưởng, trên đất bùn sót lại không ít máu tươi đỏ sậm, chỉ là máu được trung hòa với màu bùn đất khiến nó càng giống màu đen hơn.
Cả người Hawk đều bị chế trụ, bả vai bên trái bị thương đau đớn khiến sắc mặt hắn ta tái nhợt, dù vậy nhưng thấy Lục Hi bước đến, hắn vẫn dùng hết sức cắn chặt răng mà rút dao găm bên hông ra, thừa dịp đội trưởng không phòng bị ra sức đâm lên đùi anh.
Dao nhọn đâm vào da thịt, lưỡi dao hình gợn sóng, đâm vào giống như cắt nhỏ từng miếng thịt ra, đội trưởng hét lên một tiếng, cũng ngay lúc đó, Hawk đoạt lấy súng trong tay anh, trở tay đem dao đặt ở động mạch trên cổ đội trưởng, mắt sáng như đuốc nhìn Lục Hi đang đi đến: ""Đứng đó, tiến thêm một bước tôi giết anh ta!""
Con tin từ Thẩm Dĩnh biến thành đội trưởng, Lục Hi lạnh lùng nhếch môi, dáng vẻ vô cùng châm chọc nhìn kẻ người không ra người quỷ không ra quỷ: ""Đầu hàng đi, anh đã là một con chó cùng đường rồi.""
Vì ánh mắt bỗng nhiên trở nên u ám của anh, Hawk động dao cứa lên da thịt của đội trưởng, máu tươi đọng lại từ từ ngấm ra như một cánh hoa hồng, nhìn mà ghê người.
Dường như hắn không ý thức được tình cảnh hiện tại, cười rộ lên một cách điên cuồng: ""Chó lang thang cắn người mới là đau nhất đấy!""
Lục Hi lặng lẽ nhìn dáng vẻ điên cuồng của hắn, không bao lâu nữa cảnh sát sẽ bao vây, hắn kháng cự như vậy cũng chẳng có tí tác dụng nào, chẳng qua là đang chết chậm lại thôi.
""Cho nên anh liền bắt cóc con tin, đến cả dũng khí một mình đối mặt với tôi cũng không có ư?""
Nghe vậy, Hawk bỗng nhiên kích động, hắn trợn tròn mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Lục Hi, hận không thể dùng ánh mắt đốt một lỗ trên người anh: ""Đến người phụ nữ của mình anh cũng không bảo vệ được, có tư cách gì mà dạy đời tôi?""
Ấn đường của Lục Hi cau lại, nắm chặt súng trong tay, anh biết đối phương đang cố ý chọc giận mình, cho nên càng phải duy trì sự bình tĩnh.
Tính mạng của đội trưởng còn đang ở trong tay hắn, nhất định không thể mất lý trí.
""Bắt được cô ấy thì sao, cô ấy dù sao đi nữa thì vẫn là người phụ nữ của tôi."" Lục Hi vạch trần sự che đậy và cớ của hắn ta: ""Mà anh thì vẫn chỉ là một tên yếu đuối.""
""Tôi không phải!"" Hawk hét lên một tiếng, Thư Điểm nấp sau tảng đá cách đó hơn trăm mét còn có thể nghe được, hắn rất hiếm khi lớn tiếng nói chuyện, chứ đừng nói là mất kiểm soát mà hét lớn như hiện tại.
Cô ngồi trên đất, hay tay ôm lấy đầu gối, lúc thân thể hơi khom lại cảm nhận được có thứ gì đó cứng cứng quấn lấy mình.
Thẩm Dĩnh vén quần áo lên, ánh mắt dừng trên cái hộp màu đen, vừa không chú ý, giờ mới thấy rõ, tuy ghìm rất chặt nhưng chỉ có một cái nút, hơn nữa cũng không phải là nút thắt.
Cô không khỏi sửng sốt, quả bom như vậy đừng nói là người của đội phòng chống chuyên nghiệp, đến cô cũng có thể lấy nó xuống, huống hồ còn chưa khởi động.
Thẩm Dĩnh nhìn về phía ba người bên kia một cái, giây tiếp theo cô bèn động tay tháo thứ trên người mình ra.
Dây dợ khá phức tạp, nhưng nút chính lại chỉ có hai dây, trong đó một dây là sống, dây còn lại là chết, rất dễ để có thể phân biệt.
Lục Hi nhìn Hawk vốn muốn chọc giận mình giờ lại bị chính mình chọc giận, anh với đội trưởng thản nhiên liếc nhau một cái, 10 mấy ngày nay đã sớm có sự ăn ý, lúc này không cần nói gì đã hiểu rõ suy nghĩ của nhau.
Đến bước đường cùng, cảm xúc của Hawk chấn động rất lớn, đây là thời cơ tốt nhất để đội trưởng ra tay.
Trong lòng Lục Hi bình tĩnh nhưng trên mặt lại bày ra dáng vẻ tức giận: ""Nếu anh không phải kẻ yếu đuối vậy thì đừng núp sau người khác, đến đây, trực tiếp đối mặt với tôi này, anh dám không?!""
""Anh mới yếu đuối!"" Hai mắt Hawk đỏ lên, những chuyện cũ hắn không muốn nhớ lại dần dần hiện ra trong đầu hấn, hắn không thể thua, tuyệt đối không thể!
Đội trưởng cảm nhận được rõ ràng mũi dao kề trên cô mình nới rộng ra 1 milimet, nhanh như chớp ra sức vặn tay hắn không chút do dự.
Bả vai trái của Hawk bị thương, cho dù tay trái có lực cũng không thể chống lại sức lực của đội trưởng.
Nhưng con người ở thời điểm tuyệt vọng nhất sẽ bộc phát năng lượng, đủ để hắn quên đi vết thương, dù đến bước này rồi hắn vẫn không chịu bỏ cuộc, né trái né phải tránh khỏi công kích của đội trưởng, thậm chí còn không quên dây dưa với anh để Lục Hi không thể nhắm bắn.
Đội trưởng vốn định khống chế hắn ta, đem hắn ta về thẩm vấn nhưng thường xuyên bị tuột mất, sự kiên nhẫn trong lòng anh cũng bị bào mòm, anh nhanh nhẹn chuẩn xác nắm lấy miệng vết thương đổ máu của hắn ra sức siết một cái.
Người bình thường cũng chịu không nổi chứ huống hồ vốn đã máu thịt mơ hồ, cả mặt Hawk đều đau đến mức cắt không còn giọt máu, sức lực trên tay cũng yếu đi, đội trưởng trực tiếp đấm về phía bụng hắn ta.
Hawk thấy nắm đấm của anh hướng về phía hắn, nhớ đến gì đó, ra sức trốn qua bên cạnh nhưng vẫn chậm một bước...
Sau khi phát ra một tiếng trầm đục, Hawk ngã xuống, cùng với tiếng ngã của hắn là tiếng nổ lớn sau tảng đá vang lên.
Bước chân tiến về phía trước của Lục Hi dừng lại, vài giây sau anh ngửi được mùi thiêu đốt truyền đến từ phía sau, xoay người nhìn lại, bên kia đã là một mảng màu đen.
""Thẩm Dĩnh!"" anh hét lớn một tiếng, cảm xúc kéo căng đến cực điểm, cơ thể không chịu nổi, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.