“...”
Ngày giỗ à?
Thẩm Dĩnh quan sát người đàn ông gần mình trong gang tấc này, dường như anh ta không mấy kích động, chỉ lạnh lùng nhìn về một nơi nào đó, hiếm hoi lắm ánh mắt của anh ta mới trông có vẻ hơi trống rỗng, dường như đang nhớ lại chuyện gì.
Im lặng một hồi lâu, rốt cuộc anh ta mới chậm rãi mở miệng: “Hôm ấy mặt trăng cũng tròn vành vạnh như hôm nay vậy, bà ấy ôm tôi trốn dưới cây cầu.”
Thẩm Dĩnh không hiểu vì sao anh ta phải kể cho mình nghe mấy chuyện này, nhưng cô cũng không ngắt lời, không phải vì cô muốn nghe, chỉ vì không muốn phá hoại bầu không khí bình yên ngắn ngủi này mà thôi.
“Bên ngoài có rất nhiều người đuổi theo, tìm kiếm, thậm chí tôi còn có thể nhìn thấy ánh đèn pin phát sáng ở cách đó không xa, tôi rất tò mò, sao bọn họ đuổi theo hai mẹ con tôi chứ, tôi nhìn chân của đám người đó, rồi buột miệng hỏi như thế này, tôi hỏi rằng ‘mẹ ơi, mình phải trốn đến bao giờ ạ’ chỉ một câu này thôi...” Nói đến đây, đột nhiên Hawk bật cười, lồng ngực của anh ta vẫn không ngừng phập phồng, nhưng lại không kể câu chuyện nào đáng buồn cười cả, mà lại khiến cho bầu không khí trở nên kỳ quặc, nhưng có một nỗi bi thương toát ra từ người anh ta.
Bi thương?
Thẩm Dĩnh xua suy nghĩ buồn cười này của mình đi, sao người đàn ông này lại có phương diện này, anh ta vốn là một kẻ máu lạnh vô tình cơ mà.
“Câu hỏi của tôi lọt vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-cach-cung-vo/1282707/chuong-519.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.