Đường Uyển trừng mắt nhìn anh, hai tay bảo vệ trước người, mặt mày lúc xanh lúc đỏ, cô tưởng Mã Thiên Xích hiểu sai ý, hoặc nói ở trong lòng anh cô cũng không tệ như vậy, nhưng câu nói đó khiến cô cảm thấy mình như bị tát một cái vào mặt.
Cô định thần lại, ngữ khí nghiêm túc hẳn: “Anh Mã, anh hiểu lầm rồi, tôi không có suy nghĩ này.”
Mã Thiên Xích đánh giá cô từ trên xuống dưới một lượt, mỉa mai hỏi cô: “Trừ thân thể này cô còn có cái gì có thể bồi thường chứ, hửm?”
“...”Đường Uyển rất muốn phản bác, nhưng lúc này cô vậy mà không tìm được một lý do.
“1 tỷ 2 coi như tối đó cô tiếp tôi đi, còn xuất hiện trước mắt tôi lần nữa thì đừng trách tôi không khách sáo.” Nói xong, Mã Thiên Xích không thèm nhìn cô mà trực tiếp rời khỏi phòng bao.
Đường Uyển không ngờ hành vi hôm nay của mình lại chọc giận anh, thầm cảm thấy chắc chắn có liên quan đến người phụ nữ vừa nãy rời đi kia, anh là thích người phụ nữ đó cho nên mới mượn tâm tư của mình để biểu đạt, vì có thể giúp được đối phương.
Rất khó tưởng tượng, người đàn ông nhìn như vô tình đó cũng có một mặt dịu dàng như vậy.
“Aiya bà cô trẻ của tôi, cô sao còn đứng ở đây chứ!” Quản lý đẩy cửa vào thì phá vỡ sự trầm tư của Đường Uyển, anh nhìn ly rượu bị đổ lung tung trên bàn, có chút đau đầu: “Cô có phải đắc tôi với khách rồi không?”
Đường Uyển hoàn hồn lại, ánh mắt đảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-cach-cung-vo/1282685/chuong-497.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.