Sáng sớm hôm sau, Thẩm Dĩnh bị tiếng chuông báo thức của điện thoại đầu giường đồng hồ làm tỉnh, cô mơ mơ màng màng mở mắt, cau mày vươn tay lấy chiếc điện thoại. Chỉ có điều sờ soạng một lúc lâu mà vẫn không lấy được, lại sờ thấy cánh tay ấm áp của một người đàn ông.
Cô hơi sửng sốt, quay người nhìn người đàn ông cũng đang mơ màng, đột nhiên có chút hoảng.
“Em tìm điện thoại sao?” Lục Hi đưa điện thoại cho cô, rút tay lại đồng thời ôm chặt cô vào lòng: “Chợp mắt thêm tí nữa.”
Thẩm Dĩnh ngẩn người một lúc mới nhớ ra. Người đàn ông này đã quay lại đêm qua.
Mắt cô hơi cay cay, chậm chạp đưa tay ra ôm lấy anh: “Nửa năm này mỗi ngày tỉnh lại đều có mỗi mình em, mở mắt ra nhìn thấy anh còn có chút không quen.”
Nghe vậy, vòng tay ôm quanh cô ôm chặt hơn một chút. Giọng đàn ông khàn khàn gợi cảm truyền đến từ bên gáy: “Vậy em làm quen một chút đi, sau này em vẫn sẽ nhìn thấy anh đấy.”
Thẩm Dĩnh mỉm cười, tận hưởng giây phút ấm áp khó lắm mới có được này. Trong lòng vẫn không quên việc quan trọng. “Đợi chút nữa ba em phải vào phòng phẫu thuật, chúng ta dậy sớm một chút đi.”
Nếu như có thể Lục Hi thật muốn cứ ôm cô mãi như vậy cho đến đầu bạc răng long. Nhưng là dù sao ba vợ vẫn đang nằm phòng bên chờ đợi phẫu thuật, anh không thể không dậy: “Dậy thôi.”
Thẩm Dĩnh gật đầu, dùng chút sức buông hai tay đang ôm của anh dựng thẳng lên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-cach-cung-vo/1282659/chuong-471.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.