Một câu vô tâm của cô ấy khiến Thẩm Dĩnh hơi lúng túng, nhưng người không biết không có tội, cô cũng không tức giận, thản nhiên giải thích: “Không phải, là bạn của tôi.”
“À, như vậy...” Ngô Diêu hơi lúng túng sờ tóc bên tai: “Bởi vì vẫn chưa từng nhìn thấy chồng chị Thẩm, ngại quá...”
“Không sao.” Thẩm Dĩnh mỉm cười trấn an: “Dọn dẹp một chút rồi tan làm đi.”
“Dạ, được!”
Sau khi đóng cửa tiệm, Thẩm Dĩnh rất mệt mỏi, trong nhà thím Lâm đã làm cơm xong rồi, Mã Thiên Xích lái xe đưa hai mẹ con về Ngự Cảnh Viên, trước khi xuống xe, Thẩm Dĩnh mời anh vào trong nhà ngồi một lát.
Mã Thiên Xích nghiêng qua người cô nhìn vào cổng lớn của biệt thự, chỉ chốc lát sau thu hồi tầm mắt lắc đầu: “Không cần, lát nữa anh còn có việc khác.”
“Vào ăn chút cơm rồi lại đi, buổi tối anh vẫn chưa ăn.” Thẩm Dĩnh kiên trì mời anh ta vào trong nhà, trong lòng áy náy, biết anh ta chưa ăn cơm nên không thể nào cho anh ta đi.
Mã Thiên Xích không còn cách nào khác, đành phải dừng xe bên trong sân rồi xuống xe vào nhà với cô.
Lúc trước thím Lâm từng nghe chuyện liên quan đến Mã Thiên Xích qua lời của Thẩm Dĩnh, biết người này giúp cô rất nhiều, nhiệt tình đón tiếp, bưng đồ ăn lên.
“Cô Thẩm, cô không nói còn có người đến, tôi vẫn làm bốn món một canh, không biết đủ không...” Thím Lâm hơi lo lắng, sợ làm không tốt.
Thẩm Dĩnh đưa đũa cho anh: “Không sao, thím Lâm, đều là người một nhà, không cần khách khí.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-cach-cung-vo/1282651/chuong-463.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.