Bay từ London nước Anh đến thành phố J, mười mấy tiếng ngồi trên máy bay là thời gian giày vò nhất với Thẩm Dĩnh, vào lúc đáp xuống an toàn đã hơn chín giờ tối, mọi thứ đều bị bóng đêm bao trùm, chỉ có hai bên đường băng được chiếu sáng, tâm trạng nặng nề luẩn quẩn trong lòng cô.
Kéo hành lý bước ra cổng lớn của sân bay, ven đường, Bùi Dục đứng cạnh xe vẫy tay với cô: “Chị dâu, bên này!”
Thẩm Dĩnh vội vàng đi qua, hành lý được Bùi Dục cầm lấy để vào cốp sau, không có người khác đi theo, hai người ngồi vào xe, cảm giác căng thẳng không chút tiếng động ngập trong xe.
“Bùi Dục, cậu đưa tôi đến bệnh viện luôn đi.” Thẩm Dĩnh lên tiếng, giọng nói rất khàn, đó là vì khóc to gây nên.
Bùi Dục gật đầu, khởi động xe: “Được.”
Dọc đường đi, hai người gần như không hề nói chuyện, bọn họ đều ngầm hiểu không nói đến Lục Hi, nhưng trong lòng lại luôn nghĩ về người đàn ông kia.
Không phải không muốn hỏi, mà là không dám, cô muốn đích thân nhìn.
Im lặng quá lâu khiến Bùi Dục hơi lo lắng, xe đi qua giao lộ, anh ta nhìn thoáng qua người phụ nữ trên ghế lái phụ, không khóc lóc, không ầm ĩ, thậm chí không để lộ cảm xúc một chút nào, vượt qua sự tưởng tượng của anh ta, nhưng sự đau lòng và lo lắng lại tràn đầy trong mắt.
“Chị dâu, chị không sao chứ?”
Thẩm Dĩnh đang chìm đắm trong cảm xúc của mình, trong chốc lát cũng không nghe thấy, một lát sau mới hoàn hồn, nhẹ nhàng lắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-cach-cung-vo/1282621/chuong-433.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.