Chương trước
Chương sau
Bay từ London nước Anh đến thành phố J, mười mấy tiếng ngồi trên máy bay là thời gian giày vò nhất với Thẩm Dĩnh, vào lúc đáp xuống an toàn đã hơn chín giờ tối, mọi thứ đều bị bóng đêm bao trùm, chỉ có hai bên đường băng được chiếu sáng, tâm trạng nặng nề luẩn quẩn trong lòng cô.
Kéo hành lý bước ra cổng lớn của sân bay, ven đường, Bùi Dục đứng cạnh xe vẫy tay với cô: “Chị dâu, bên này!”
Thẩm Dĩnh vội vàng đi qua, hành lý được Bùi Dục cầm lấy để vào cốp sau, không có người khác đi theo, hai người ngồi vào xe, cảm giác căng thẳng không chút tiếng động ngập trong xe.
“Bùi Dục, cậu đưa tôi đến bệnh viện luôn đi.” Thẩm Dĩnh lên tiếng, giọng nói rất khàn, đó là vì khóc to gây nên.
Bùi Dục gật đầu, khởi động xe: “Được.”
Dọc đường đi, hai người gần như không hề nói chuyện, bọn họ đều ngầm hiểu không nói đến Lục Hi, nhưng trong lòng lại luôn nghĩ về người đàn ông kia.
Không phải không muốn hỏi, mà là không dám, cô muốn đích thân nhìn.
Im lặng quá lâu khiến Bùi Dục hơi lo lắng, xe đi qua giao lộ, anh ta nhìn thoáng qua người phụ nữ trên ghế lái phụ, không khóc lóc, không ầm ĩ, thậm chí không để lộ cảm xúc một chút nào, vượt qua sự tưởng tượng của anh ta, nhưng sự đau lòng và lo lắng lại tràn đầy trong mắt.
“Chị dâu, chị không sao chứ?”
Thẩm Dĩnh đang chìm đắm trong cảm xúc của mình, trong chốc lát cũng không nghe thấy, một lát sau mới hoàn hồn, nhẹ nhàng lắc đầu, nói chuyện rất nhỏ: “Không sao.”
Bây giờ cô đã không có cảm giác gì khác nữa, chỉ muốn nhanh chóng nhìn thấy người đàn ông kia, như chỉ có nhìn thấy anh, các loại cảm xúc của cô mới có thể trở về trong cơ thể này lần nữa.
Xe chạy hơn một tiếng, lái vào bãi đỗ xe ngầm của bệnh viện La Thị, Thẩm Dĩnh rất bình tĩnh tháo dây an toàn, nhưng ngón tay run rẩy đến cỡ nào chỉ có mình cô biết.
Hai người đi đến trước cửa thang máy, Bùi Dục ấn xuống thang máy VIP riêng, chẳng mấy chốc thang máy đã mở ra, Thẩm Dĩnh nhìn ánh sáng sáng ngời trong thang máy, rõ ràng không lớn, nhưng cô lại cảm thấy trống trải.
Cô đứng ở cửa thang máy không nhúc nhích, Bùi Dục đưa mắt nhìn qua: “Chị dâu, đi thôi.”
Thẩm Dĩnh hít một hơi thật sâu lại nặng nề thở ra, cuối cùng nâng bước đi vào.
Nhìn thấy con số trên bảng thông báo ngày càng cao, ngày càng đến gần, trái tim của Thẩm Dĩnh cũng đập nhanh hơn, tiếng tim đập “thình thịch” vang vọng bên tai, thậm chí run rẩy đến quần áo chỗ lồng ngực cô cũng đang nhẹ nhàng chấn động.
“Đính đong”
Âm thanh trong trẻo cắt ngang cảm giác khó chịu này, nên đối mặt vẫn phải đối mặt.
Bùi Dục nhìn khuôn mặt tái đến không còn chút máu của cô, thương Lục Hi, cũng thương người phụ nữ này, không nhịn được đưa tay vỗ vai cô an ủi.
Thẩm Dĩnh không biết mình đi đến phòng bệnh bằng cách nào, thậm chí cô còn không nhớ được La Quyết Trình nói gì với mình, cô chỉ biết khi tầm mắt nhìn thấy người đàn ông nằm trên giường bệnh trong khu các ly, anh mặc đồ bệnh nhân màu trắng, trên mặt đeo máy thở ô xi, còn đang hôn mê, trong lòng cô lập tức đau như búa bổ.
Anh mạnh mẽ như vậy, một người kiên cường như thế, nhưng bây giờ, cách một cánh cửa, chỉ cách có năm mét, cô lại nhìn thấy một Lục Hi không có chút sức sống.
“Sao có thể… Sao có thể như vậy chứ…” Thẩm Dĩnh nâng tay che miệng, sợ mình sẽ khóc thành tiếng, nước mắt lại như vỡ đê lần nữa, cô nâng tay lau tầm mắt mơ hồ, nhìn La Quyết Trình ở một bên: “Anh ấy sao thế, sao vẫn chưa tỉnh lại?”
La Quyết Trình nhìn Thẩm Dĩnh đang run rẩy, vẻ mặt cũng không thoải mái, nhưng vẫn cố hết sức an ủi cô: “Đừng lo lắng, tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng, trên người cũng không có tổn thương gì khác, Hoàng Tử Nhu chỉ muốn có được cậu ấy, cuối cùng cũng không thực hiện được, chỉ là lúc ấy trong phòng xảy ra chuyện có thuốc mê, bên trong là barbiturat có tính bay hơi kết hợp với thuốc giảm đau, hai loại thuốc không kết hợp cùng với nhau cũng dễ bàn, nhưng kết hợp lại rất dễ gây nghiện, hơn nữa nồng độ còn cao, ảnh hưởng với cơ thể sẽ kéo dài khá lâu, 72 tiếng tiếp theo là thời gian quan sát, chỉ cần chịu đựng được sẽ không sao nữa.”
“Cảm ơn anh, anh Quyết Trình.” Thẩm Dĩnh khóc gật đầu nói cảm ơn: “Chỉ cần anh ấy có thể bình an vô sự là được rồi, em chỉ mong anh ấy có thể sống khỏe mạnh.”
Còn bị nghiện thì sao chứ, sau này có thế nào, đầu tiên anh phải sống qua cửa thứ nhất đã.
Thật ra loại vật chất gây nghiện này cực kỳ khó dứt, nhưng lúc này, La Quyết Trình cũng không thể nói ra mấy lời khác: “Em chạy suốt đêm tới sao? Nhìn sắc mặt em không được tốt lắm, dù sao Hi cũng còn ngủ, đợi lát nữa bảo y tá truyền dịch cho em.”
Thẩm Dĩnh lắc đầu, hoàn toàn không có tâm trạng khác: “Anh Quyết Trình, em không sao, bây giờ em có thể vào với anh ấy không?”
Phòng bệnh cách ly, với tình huống bây giờ, theo lý thuyết La Quyết Trình không tán thành chuyện cô đi vào, nhưng nghĩ đến tâm trạng của Thẩm Dĩnh bây giờ, anh biết có ngăn cũng không ngăn được, cho dù ngăn cản cũng không phải chuyện tốt với cô, hơn nữa bây giờ Hi cũng cần cô ở bên.
“Lát nữa em vào mặc đồ cách ly đi, anh bảo người lấy cho em một bộ.” La Quyết Trình nói xong bèn gọi người ở quầy y tá chuẩn bị, đợi đưa đến rồi mới nói: “Tôi đi bàn bạc kế hoạch điều trị với chuyên gia, Bùi Dục, cậu ở đây một chút, nếu lát nữa không chịu được thì nói với người của bệnh viện.”
“Được.”
Mười phút sao, Thẩm Dĩnh thay đồ cách ly xong bước vào phòng bệnh, cô đứng ở cửa không vội vàng đi vào bên trong, đưa mắt nhìn giường bệnh cách đó mấy mét, vẫn có thể nhìn thấy đường nét và hình dáng cơ thể anh dưới lớp chăn màu trắng, anh gần như nằm hết từ đầu giường đến cuối giường, người đàn ông bình thường kiêu ngạo vinh quang như vậy, bây giờ lại vô cùng yếu ớt nằm trên giường bệnh, hỏi sao cô không chua xót đây?
Mà nghĩ đến tất cả chuyện này đều vì Thẩm Tiếu mà ra, Thẩm Dĩnh chỉ hận người nằm ở đó không thể là mình.
Nếu lúc ấy cô dẫn con đến Anh, có lẽ mọi chuyện đều không xảy ra.
Thẩm Dĩnh đứng yên tại chỗ rất lâu, lâu đến lúc chân cô cũng có hơi mỏi mới cố lấy can đảm đi tới bên giường bệnh, cô ngồi trên ghế đẩu bên cạnh, nâng tay cầm bàn tay to lớn kia, ngón tay vốn ấm áp lại hơi lạnh lẽo, trên ngón tay còn nối với máy móc, nước mắt chảy xuống từ hai má, cô đã khóc đến gần như mất hết cảm giác rồi.
Đôi mắt khép chặt kia, lông mi rũ xuống kia, còn có đôi môi khô nứt trắng bệch kia nữa, Thẩm Dĩnh thầm cầu nguyện vô số lần, phải chịu đựng được, chỉ cần chịu đựng qua ba ngày này là được rồi, con đường sau này cho dù khó khăn đến mức nào cô đều sẽ tiếp tục cùng anh.
Thẩm Dĩnh khom người đến gần bên tai người đàn ông, biết anh không thể nghe thấy nhưng vẫn kiên nhẫn lại dịu dàng từ từ nói với anh: “Lục Hi, em về rồi, em đến tìm anh đây, xin lỗi, em không nên đi, anh tỉnh lại đi, tỉnh lại chúng ta sẽ không xa nhau nữa.”
Bùi Dục đứng bên ngoài phòng bệnh, anh ta biết hai người cần không gian nên cũng không đi vào làm phiền, ánh mắt vô tình nhìn vào trong phòng bệnh, người phụ nữ cúi người nói gì đó bên tai người đàn ông, mấy giây sau, cô hơi nghiêng đầu hôn lên môi anh, động tác cẩn thận như sợ làm đau anh vậy.
Sống trên đời ba mươi mấy năm, Bùi Dục chưa từng hướng tới tình yêu và hôn nhân, anh cảm thấy hạnh phúc cách mình rất xa, nhưng bây giờ anh chợt hiểu ra, tình yêu mới là làm bạn và lời tỏ tình lâu dài nhất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.