Thấy khuôn mặt đen như đít nồi của anh, Thẩm Dĩnh cũng không chọc anh nữa: “Thân phận của em bị gạch bỏ rồi vẫn chưa khôi phục lại a, hai ngày nay còn phải làm thủ tục, kết hôn cũng phải đợi làm thủ tục xong mới được.”
“Anh sẽ tìm người thúc giục, không tới hai ba ngày đâu.”
Trái tim Thẩm Dĩnh bị anh nói đến ngưa ngứa, nhưng những việc nên làm cũng không thể thiếu được: “Không có nhẫn, không có cầu hôn, anh muốn kết hôn là kết hôn liền, vậy em không phải là lỗ nặng rồi sao?”
Lục Hi nghe xong thì sững sờ, cũng không biết có phải là chọc tới dây thần kinh cười của anh rồi hay không, người đàn ông này đột nhiên cười lên: “Em muốn anh cầu hôn tặng nhẫn, từng bước từng bước một sao?”
Ánh mắt vui cười của anh làm Thẩm Dĩnh có chút xấu hổ và giận dữ, cô đưa tay đẩy anh một cái: “Ai muốn, em cũng đâu định gả cho anh chứ.”
Lục Hi biết cô thích khẩu thị tâm phi nên cũng không so đo nữa, anh đưa đôi tay dài ôm lấy cô: “Anh không có lãng mạn, cũng không có kinh nghiệm, bên cạnh cũng chỉ có một đám đàn ông độc thân, duy chỉ có một trái tim muốn cùng em sống đến đầu bạc răng long, còn những cái khác cũng là của em, nhà của anh, xe cộ, tiền tiết kiệm, đều cho em hết, được không?”
Tuy Thẩm Dĩnh chưa bao giờ đòi hỏi bất kỳ thứ vật chất nào từ người của anh, nhưng nghe anh nói như vậy, trong lòng cô vẫn có chút chấn động: “Anh cho em hết?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-cach-cung-vo/1282605/chuong-417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.