“Anh uy hiếp em?”
“Anh đang uy hiếp em hay là nói thật, rất nhanh em sẽ biết thôi.”
Nghe được giọng nói của anh dần dần có chút âm trầm, Thẩm Dĩnh ý thức được chắc chắn người này không nói đùa đâu. Tối hôm nay anh thổ lộ miễn cưỡng cũng tính là thành công, bây giờ còn dỗ con ngủ sớm, lại ăn mặc hở hang leo lên giường uốn éo, nếu như bị từ chối, rất có thể sẽ... ừm, bị nghiền nát.
Thế nhưng ra ngoài thì sao đây, Thẩm Dĩnh lại không muốn cho lắm, cô cũng không biết loại thấp thỏm và khẩn trương này đến từ đâu, nhìn gương mặt đỏ hồng của mình ở trong gương, cô hơi không dám thừa nhận.
Nhưng ngẫm lại cô cũng không thể nào ở trong phòng tắm ngốc cả một đêm, vẫn là nên thỏa hiệp: “Vậy em ra ngoài, anh đừng vội, có thể dễ nói chuyện chút được không.”
Lúc này cô nói cái gì Lục Hi cũng đều không nói hai lời: “Được.”
“Anh thề đi.”
“Anh thề.”
Thẩm Dĩnh thở một hơi dài nhẹ nhõm, một cánh tay nâng lên đè ở vị trí tim của mình, giống như làm như vậy mới có thể đè cảm xúc xuống đáy lòng.
Cô đưa tay đặt ở tay nắm cửa, vừa mở khóa ra, còn chưa kịp mở cửa, ở bên ngoài đã có một sức lực to lớn kéo cánh cửa ra một cách dứt khoát.
“Cạch” một tiếng, Thẩm Dĩnh nhìn thấy sắc mặt của người đứng ở bên ngoài có chút không tốt lắm, cô chớp mắt mấy cái, trái tim cơ hồ đều nhảy lên tới cổ họng: “Anh anh... A!”
Lời nói còn chưa dứt, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-cach-cung-vo/1282590/chuong-402.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.