Trịnh Tinh Cung đang dẫn Thẩm Tiếu đến công viên trò chơi ở trước cửa, thấy Thẩm Dĩnh bước ra từ cửa liền đưa thằng bé cho cô, nhìn sắc mặt của cô đỏ bừng, Trịnh Tinh Cung đã đoán được tám chín phần mười, khó có được trêu chọc nói: “Cô Thẩm, dùng cơm ngon miệng.”
Thẩm Dĩnh biết trong lời nói này của anh ta có hàm ý, cả gương mặt đều nhanh chóng bốc cháy: “Ừm, cảm ơn, có thời gian thì cùng nhau ăn một bữa cơm.”
“Được.”
Lúc Thẩm Dĩnh nắm bàn tay nhỏ của Thẩm Tiếu bước vào cửa mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ là nhìn thấy biển hoa lớn như thế này, Thẩm Tiếu lại không thể bình tĩnh được. Thằng bé bị cách trang trí trước mặt làm cho kinh ngạc, rất nhanh liền vội vã ngẩng đầu lên: “Mẹ, đây là hoa của chú chuẩn bị cho mẹ hả?”
Thẩm Dĩnh dẫn thằng bé đến đầu bậc thang, nghe được câu nói này không khỏi dừng chân lại, rất muốn nói là không phải nhưng ở đây ngoại trừ ba người bọn họ cũng không còn ai khác, chỉ có thể kiên trì thừa nhận: “Đúng.”
“Có phải là chú thích mẹ không? Chú đang tỏ tình với mẹ hả?” Thẩm Tiếu đột nhiên lại hỏi một câu như vậy.
Thẩm Dĩnh sững sờ trong chốc lát: “Tại sao con lại hỏi như vậy?”
“Bởi vì chú Mã đã từng nói với con là hoa hồng phải tặng cho người con gái mà mình thích, là dùng để tỏ tình.” Nói xong, thằng bé còn duỗi ra ngón tay nhỏ trắng trắng của mình chỉ cầu thang được phủ kín cánh hoa: “Nhiều hoa như vậy, chắc chắn là tỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-cach-cung-vo/1282588/chuong-400.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.