Thanh âm vừa dứt, Thẩm Dĩnh chỉ cảm thấy như phần áo ở bụng dưới của cô đã bị vén lên, một cơn lạnh buốt đập vào cô. Cô không thể làm gì được nữa, chỉ có thể đưa mắt trơ trơ nhìn người đàn ông cúi đầu mình xuống, cái ánh mắt cháy bỏng đó như đốt cháy phần da bụng của cô, đốt cháy…vết sẹo của cô.
Lục Hi nhìn thấy màu sắc đó rất nhạt và khá là phẳng phiu, tuyệt đối không thể nào là vết thương mới được. Từ màu sắc và hình dáng của vết sẹo cho thấy, ít nhất là cũng đã bốn, năm năm rồi. Thật ra vết sẹo đó không có rõ ràng, phải nhìn thật tỉ mỉ mới có thể nhìn ra đầu mối.
“Không sai, là vết sanh mổ.” Người đàn ông cất giọng nhàn nhạt, đúng y như tưởng tượng của anh.
Rõ ràng là anh không có làm gì quá đáng, nhưng Thẩm Dĩnh lại cảm thấy như mình bị vạch trần sạch sẽ rồi vậy, khuôn mặt cô trộn lẫn lúc tái xanh lúc đỏ bừng: “Đúng! Tôi đã sinh con, là sanh mổ, nhưng không có liên quan gì đến anh hết!”
“Không có liên quan?” Lục Hi cười: “Không có anh em có thể tự sinh con sao?”
“Làm sao mà anh biết đây là con của anh chứ?” Đáy lòng Thẩm Dĩnh hoảng loạn tột cùng, bây giờ cái gì cô cũng sẽ nói ra được, đặc biệt là những lời anh không thích nghe: “Tổng giám đốc Lục yêu tôi đến tận mức này, ngay cả làm một người cha đổ vỏ cũng không ngại sao?”
“Dĩnh Dĩnh, em biết em khích anh như vậy cũng vô dụng mà.” Lục Hi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-cach-cung-vo/1282510/chuong-322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.