Đường lên núi gập ghềnh trắc trở, đi không quen căn bản rất khó để di chuyển.
Nhưng kỳ lạ là A Tài lại có thể sải bước rất nhanh, thoạt đầu còn phải bám theo Hướng Mạc Tâm. Ấy vậy mà chỉ một lát sau cậu đã đi trước cô, còn giúp cô leo lên phần đá lồi trên những đoạn dốc.
Đến Hướng Mạc Tâm là dân leo núi cả chục năm, đường mòn lối tắt đều quen thuộc cả cũng phải kinh ngạc nể phục:
" Anh Bạch, 'tay to' thật đó! "
Lúc cả hai tới được khu vực hái mâm xôi đã là chuyện của hai mươi phút sau.
Do có thân nhiệt nóng hơn người bình thường nên mới leo núi một chút, trán Hướng Mạc Tâm đã đổ một tầng mồ hôi. Cô cởi khăn quàng cổ cùng áo khoác vắt tùy ý trên một cành cây khô. Sau đó xách chiếc rổ mây đến bụi mâm xôi thong thả hái. A Tài thấy vậy cũng đi đến phụ giúp một tay:
" Nóng đến thế sao? " Kì thực, dù là lần đầu tiên nhưng việc leo núi như vậy chẳng tốn chút sức nào của cậu.
Bởi vì trước kia, A Tài cũng từng trải qua một khóa tập quân sự. Mọi loại cực hình thử thách gian khổ đều phải nhai đi nhai lại không ít đã tôi luyện cho A Tài một sức khỏe cùng kĩ năng dồi dào. Vậy nên cho dù có chưa từng leo núi thì cũng chẳng thể làm khó được cậu.
" Ừ! Lưng áo tôi ướt đẫm mồ hôi rồi! " Hướng Mạc Tâm bỏ nắm mâm xôi vừa hái vào rổ mây, thở dài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/10-trieu-mot-dem-em-di-khong/2795061/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.