TRan-Edit: Lytaa
Nguồn: wattpad.com/pinoneverdie
-------
"Lớp học phát triển trí tuệ? Cậu có ý gì?" vừa mặc áo vừa luôn mồm hung dữ.
Lạc Phong không thèm nhìn, tiếp tục tạt nước rửa chén pha loãng lên những chiếc chén dĩa đang được xếp lớp trên mặt đất, nói.
"Còn hỏi tôi ý gì? Chẳng lẽ anh bắt tôi nói thẳng thắn ra rằng anh quá ngốc? Một núi chén dĩa như vầy lại lau rửa bằng tay từng cái?"
Quả thật Ngô Ẩn có chút không động não. Trong đầu lúc đó chỉ nghĩ rằng mình có lỗi với Văn Hán, phải nghiêm túc nhận lỗi bằng việc rửa sạch chén, cũng không nghĩ đến làm thế nào để rửa cho nhanh. Hiện tại cảm thấy mình quá ngốc, nhưng lại không muốn thừa nhận, cái miệng lương lẹo lại bắt đầu hoạt động.
"Tôi cho cậu hay, tôi là người đàng hoàng nghiêm túc, rửa như kiểu của cậu không thể sạch sẽ được, cậu là người làm việc gian dối."
Lạc Phong tạt nước rửa chén pha loãng lên đống chén dĩa xong, không màng đến câu nói của Ngô Ẩn, lấy khăn tay trong túi quần ra lau sơ một chút rồi đốt một điếu thuốc.
"Muốn hút một điếu?" hỏi Ngô Ẩn.
Ngô Ẩn vẻ mặt khó chịu, "Không! Tôi không hút thuốc."
Nói xong đi tới chỗ Lạc Phong, nơi đống chén dĩa, hỏi.
"Bao lâu thì có thể xịt nước để rửa lại? "
"10 phút" nhả một làn khói.
Ngô Ẩn ngồi xuống kế bên Lạc Phong, giọng điệu có chút nghiêm túc.
"Tôi nói thật, chẳng phải cậu rất ghét tôi? Cậu cứ để tôi một mình rửa hết đống này chẳng phải cậu sẽ rất hả hê sao? "
Lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/10-so-thap-phan/24517/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.