Sau bữa ăn sáng, bà Emily Brent rủ Viơra Clâython đi dạo chơi ở đỉnh cao nhất của đảo, nhằm theo dõi xem thuyền có đến hay không?! Cô đồng ý.
Gió lộng, trên mặt biển xanh xuất hiện những đám bọt trắng. Không nhìn thấy bóng dáng một thuyền bè nào - chiếc thuyền máy cũng chẳng thấy đâu.
Vùng dân xứ Stíchlơhâyvơn đứng ở đây không thể nhìn rõ. Chỉ có thể thấy những đỉnh đồi cao và những tảng đá quây thành một cái vịnh nhỏ.
Emily Brent nói:
- Cái anh chàng hôm qua chở chúng ta ra đảo, nom bề ngoài cũng đáng tin đấy chứ. Tôi thực sự ngạc nhiên vì sao hôm nay muộn đến thế này mà vẫn chưa thấy anh ta ra.
Viơra không nói gì. Cô cảm thấy một nỗi sợ hãi mỗi lúc một lớn hơn.Cô cố gắng tự trấn an mình.
“Phải bình tĩnh lại đi. Nỗi sợ hãi không đem lại điều lành, nó chỉ biến ta thành kẻ tâm thần mà thôi”.
Một vài phútéau cô nói to:
- Mong sao cho anh ta đến. Em rất muốn… được rời khỏi nơi đây.
- Tôi cũng thấy trong chúng ta ai cũng mong muốn rời khỏi nơi đây. – Emily Brent nói kô khan.
- Tất cả mọi việc đều cực kỳ… hoàn toàn… không thể hiểu nổi – Viơra nói.
Đứng cạnh cô gái, bà già càu nhàu:
- Tôi rất bực mình, không hiểu sao tôi lại nhận lời đến đây một cách dễ dài như vậy. Nếu như tôi suy nghĩ kĩ hơn về bức thư mời tôi hoàn toàn mập mờ như vậy. Thế mà lúc đó tôi không hề nghi ngờ gì cả.
- Em cũng vậy. – Viơra máy móc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/10-nguoi-da-den-nho/137613/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.