Phu nhân đơ người ra, không biết quý tử của mình đang làm trò gì trước mặt, lòng cảm thấy vui vui, đở lo lắng khi nghĩ rằng con mình không thích con gái trong 30 năm qua.
Thanh Thanh cũng đừ người ra, mặt ngượng chín, đỏ ngây lên. Tiết Vân cười cười, tay vẫn đặt trên mí mắt cậu con trai nhỏ bé, ngây thơ
- 2 đứa được rồi, không cần chứng minh tình yêu đâu (Tiết Vân nói)
Tiết Hải hé cười, mới chịu buông cánh môi của Thanh Thanh ra, không quên đặt bàn tay to khỏe của mình trên đôi vai nhỏ nhắn của cô
- (cúi người) chúng ta đi thôi, còn nụ hôn ta mượn cô lúc nãy, lần sau nhất định ta sẽ trả
Câu nói đó nửa thật nửa đùa, Thanh Thanh càng đỏ bừng mặt hơn, 2 má phính hồng lấp ló trên khuôn khuôn mặt đáng yêu. Và rồi, Tiết Hải dẫn cô lên phòng giải trí bên dưới tầng hầm, dành riêng cho hắn trong sự ngỡ ngàng trước những người đang ở ngay đó
- ------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
- thiếu gia, người xiết chặt tay tôi quá... (nhăn nhó)
Tiết Hải dừng chân lại, nhìn cô chăm chăm
- ngay cả giận nhìn cũng dễ thương ấy chứ.. hờ (cười gian)
- ý gì đây? cậu đừng có mà giở trò nữa, quá đáng...
- hừm... đợi lúc cô chấp nhận tôi thì xem tôi có "quá đáng" với cô không nhé?
Ý của câu nói đó là gì? rợn cả gai óc lên! Đường đường là 1 thiếu gia nhà giàu, ăn nói quả thật không khác gì du côn ngoài đường cả. Khó chấp nhận được
- đây là đâu? tối òm vậy?
- (vỗ tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/10-ngan-van-khong-tra-hay-lam-vo-toi/221419/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.