"Thật sao!?" Huy vừa nghe tôi đáp liền cười tủm tỉm, gương mặt như không thể che giấu được niềm vui.
Tôi gật đầu nở nụ cười trên môi: "10 năm rồi.., tớ thích cậu 10 năm rồi!"
"Xin lỗi, đáng lẽ tớ nên nói tình cảm của mình sớm hơn. Tớ sẽ dành hết khoảng thời gian còn lại để ở bên cậu." Huy vuốt ve tóc, nhìn tôi một cách say mê rồi chậm rãi đáp.
"Sự chờ đợi của tớ cũng đáng mà." tôi cười tươi rói đáp
Huy chở tôi về đến nhà, tháo nón bảo hiểm xuống cho tôi rồi đột nhiên ôm chặt lấy tôi: "Tớ sợ sẽ nhớ cậu đến mức không ngủ được."
"Ngủ ngon, cậu phải ngủ ngon tớ mới yên tâm ngủ được."
"Dạ tuân lệnh!, cấm em bé của tớ thức khuya đó." dường như tôi cảm giác hình như khi yêu vào Huy của tôi trở nên đáng yêu đến mức khiến tôi không thể chịu được mà mê mẩn luôn.
"Dạ."
Tôi quay người vào nhà, cảm giác hơi nuối tiếc vì phải kết thúc buổi nói chuyện quá sớm tôi ngoảnh mặt lại nhìn, không ngờ được cậu ta vẫn đứng im đấy nhìn tôi, điều đó làm khơi dậy sự tò mò trong tôi: "Sao cậu không về?"
"Cậu về nhà an toàn rồi tớ mới yên tâm về được."
Tôi mỉm cười vẩy tay chào Huy, ánh mắt không thể kiểm soát được niềm vui, tuyệt thật lúc trước tôi cứ ngỡ rằng cậu ấy là cá trên trời cơ vì tôi luôn nghĩ hai chúng tôi sẽ không bao giờ có thể thành đôi, tôi sợ sẽ không thể chạm tới cậu ấy..,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/10-nam-don-phuong/3485059/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.