Khi đó vẫn chưa đến chín giờ rưỡi. Thật là một hồi sợ bóng sợ gió.
Ăn sáng xong, Bảo Điền đã đem thuốc đông y qua đây. Đào Anh Thy bưng lên nhắm mắt liền buồn bực uống một hơi.
“Ừm..” - Đào Anh Thy nhăn mày.
Bào Điển bên cạnh lập tức đưa khăn cho cô, cô lau miệng: “Cảm ơn!”
Bảo Điền được cưng chiều mà lo sợ: “Không có gì”
Đào Anh Thy thấy Tư Hải Minh đứng lên, vội vàng đi theo phía sau anh: “Ngài Hải Minh, bụng tôi không đau nữa tôi có thể trở về chứ?”
Tư Hải Minh nhận lấy áo khoác của Bảo Điền đưa qua, tùy ý khoác lên cánh tay nói: “Nếu như cô ta rời khỏi đây nửa bước ông cũng sẽ không cần ở lại đây nữa”
Bảo Điền sợ hãi đáp lại: “Vâng”
Tư Hải Minh dặn dò xong thì đi ra ngoài.
“Không phải- ” Đào Anh Thy vội vàng đuổi theo ôm lấy cánh tay của Tư Hải Minh: “Anh đã nói tôi bình phục thì có thể đi”
Tư Hải Minh hằng giọng ánh mắt đảo qua tay của cô và mang theo cảnh cáo.
Đào Anh Thy có chút sợ hãi mà buông cánh tay của anh ra.
Nhưng lúc nhìn thấy Tư Hải Minh chuẩn bị lên xe. Cô liền chạy tới đem cửa xe đóng lại, cơ thể dựa vào cửa xe, đưa hai cánh tay ngăn lại: “Tôi không
chạm anh nữa nhưng tôi muốn biết anh rốt cuộc…”
Còn chưa nói xong, liền nhìn thấy Tư Hải Minh không nói hai lời thì bóng đen áp sát lại dọa tới mức cô thở dốc vì kinh ngạc. Tiếp đó cái miệng nhỏ nhắn giật mình bị đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1-nhay-6-bao-bao-tong-tai-anh-that-gioi/950108/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.