“Có cách gì để chữa khỏi hẳn bệnh này không?” Bản tính của Tư Hải Minh là bóp chết không để lại đường sống. Điều này cũng có thể thấy trong cách xử lý vấn đề của anh. “Sau này sinh con thì về cơ bản sẽ có thể cải thiện vấn đề này” - Hạ Khiết Mai nói. Tư Hải Minh nghĩ tới chuyện Đào Anh Thy sinh con, mắt nhìn cô chăm chú sắc nhọn như chim ưng, thâm trầm hỏi: “Cô cảm thấy sau này cô ấy có thể sinh con sao?” Trong phút chốc, Đào Anh Thy cảm thấy tim mình và hơi thở đều ngừng lại. Đầu cô xoay xoay, lập tức đẩy mạnh Tư Hải Minh ra khiến cơ thể cô cũng lắc lư: “Tôi nói không cần phải kiểm tra! Sao anh phải để tôi kiểm tra? Nhất định phải để mọi người biết chuyện tôi không thể sinh con à? Một người phụ nữ không làm mẹ được còn chưa đủ, anh còn nhất định phải rắc muối lên vết thương của tôi à? Tư Hải Minh, anh là người đàn ông ác độc ác nhất thế giới này! Còn nữa, viện trưởng Hạ, cảm ơn ý tốt của cô đã không hỏi vì chú ý tới tâm trạng của tôi. Cảm ơn!” Dứt lời, Đào Anh Thy cúi người thật sâu với Hạ Khiết Mai. Sau đó cô lau nước mắt xoay người chạy ra khỏi bệnh viện. Hàng lông mày như mực của Tư Hải Minh vặn lại, xoay người đuổi theo cô. Đào Anh Thy ôm bụng đi về phía trước, còn lau nước mắt, Tư Hải Minh đuổi theo kéo cô lại, bị cô gạt tay ra tránh. Cô chất vấn Tư Hải Minh: “Anh Hải Minh, tôi biết rõ anh hận tôi nhưng xin anh đừng tiếp tục tra tấn tôi như vậy nữa! Vì sao tôi không kiểm tra anh không biết à? Có thể chừa lại chút danh dự cho tôi được không? Chẳng lẽ chuyện tôi không thể sinh con rất buồn cười à?” “Hạ Khiết Mai là bác sỹ” “Cô ấy kiểm tra cho tôi nên đương nhiên tôi biết rõ. Có thể coi là thế này, tôi không muốn nghe người ta nhắc tới!” - Đào Anh Thy khóc tới mức thở hổn hển: “Đúng, tôi đang trốn tránh. Tôi không thể tiếp nhận nhưng tôi có cách nào? Đây là điều tôi muốn à? Tư Hải Minh, xin anh tốt bụng chút được không…” Dứt lời, cô ôm mặt khóc. Tư Hải Minh đứng đó, vẻ mặt căng cứng nguội lạnh như thể anh làm ra mười chuyện đại ác không thể tha vậy! Tư Hải Minh đưa tay vẫy vệ sĩ: “Bảo Hạ Khiết Mai kê ít thuốc.” “Vâng?” - Vệ sỹ xoay người rời đi. Đồng tử đen của Tư Hải Minh nhìn dáng vẻ đáng thương của cô chằm chằm, trong lòng bực bội: “Khóc đủ chưa?” “Chưa!” - Đào Anh Thy nhăn mặt bước đi. Tư Hải Minh bế cô lên, trước khi cô giẫy dụa anh khẽ đe dọa: “Đừng chọc tôi” Hạ Khiết Mai kê cho cô ít thuốc điều trị, uống trong thời kỳ kinh nguyệt. Sau đó cô rời khỏi bệnh viện. Đào Anh Thy nghĩ mong thuốc có ích. Dù sao cô cũng không muốn đau như vậy hai ba ngày, thật sự là quá khó chịu. Khi ở trên xe, Đào Anh Thy ngồi cạnh cửa xe, đầu tựa vào cửa. Cô nghĩ lại chuyện vừa rồi trong bệnh viện quả thực là khoảnh khắc hoảng hồn! Rốt cuộc Hạ Khiết Mai có phát hiện chỗ không đúng không? Nếu cô phát hiện ra thì sao không nói những chuyện khác với Tư Hải Minh? Nhất là cô còn chất vấn Tư Hải Minh trước mặt Hạ Khiết Mai, nói chuyện không thể sinh con ra. Vừa nghe là biết cô có vấn đề chứ! Vì để đối phó với Tư Hải Minh thông minh, cô chỉ có thể dùng kế hoãn binh trước! Nhưng vì sao Hạ Khiết Mai không vạch trần trước mặt cô? Như vậy thì chỉ có một khả năng là Hạ Khiết Mai tưởng Tư Hải Minh biết cô đã sinh con. Có lẽ cô còn đang thấy lạ sao Tư Hải Minh lại ở bên một phụ nữ đã từng sinh con ấy chứ! Mà cô náo loạn như thế, Hạ Khiết Mai đã biết hết rồi. Ngay lúc Đào Anh Thy nhắm mắt nhớ lại mọi chuyện thì cổ cô bị ôm lấy, sau đó cơ thể cô nằm xuống, đầu bị ép gối lên đùi Tư Hải Minh. Đùi anh rắn chắc mà nóng rừng rực, tản ra sự nguy hiểm. Đào Anh Thy mím chặt môi, vì sao muốn cô gối lên chân anh? Lần nào anh cũng làm ra hành động mạnh mẽ bá đạo khi chưa được sự đồng ý của cô! Hết chương 212.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]