“Không cần phải lo lắng”
“Vậy thì… bây giờ tôi có thể về rồi chứ?” - Đào Anh Thy hỏi
“Nếu không thì dì Hà sẽ lại… a.”
Cô còn chưa nói xong, cái miệng xinh xắn hơi hé mở của cô đã bị đôi môi của
Tư Hải Minh nuốt chửng mà không hề báo trước.
Đào Anh Thy theo bản năng chống cự lại, nhưng vô ích, rõ ràng là sự phản kháng của cô không hề ảnh hưởng gì đến anh.
Ôxy ngày càng ít, đến khi cô sắp không thở được nữa, Tư Hải Minh mới buông cô ra.
Ngay khi anh buông ra, toàn thân Đào Anh Thy không còn chút sức lực nào ngã vào lồng ngực vững chắc của Tư Hải Minh, hít thở từng hơi để lấy ôxy trong không khí.
Nếu không phải Tư Hải Minh ôm lấy eo cô, cô đã sớm ngã trượt xuống mặt đất rồi.
Đào Anh Thy dần dần có tỉnh táo lại, lập tức rời khỏi lông ngực của Tư Hải Minh, khuôn mặt ứng đỏ vì thiếu dưỡng khí vẫn chưa hoàn toàn biến mất, đôi mắt đầy nước khẽ run lên.
Tư Hải Minh đưa tay lên, dùng đầu ngón tay xoa xoa đôi môi sưng đỏ.
Đôi môi nhạy cảm càng cảm nhận rõ được sự thô ráp.
Đào Anh Thy hơi quay mặt đi: “Tại sao lại hôn.”
“Sau này, sẽ không chỉ đơn giản là hôn như vậy nữa” - Tư Hải Minh nói, đầu ngón tay chạm vào răng của Đào Anh Thy, có ý định muốn cạy ra tiến vào bên trong.
Đào Anh Thy hoảng sợ lập tức lùi về phía sau, ánh mắt lấp lánh: “Tôi về trước đây!”
Nói xong, cô lách sang bên cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1-nhay-6-bao-bao-tong-tai-anh-that-gioi/950019/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.