Có lẽ như Tư Hải Minh đã nói, sẽ bớt đau hơn một chút nếu cô không kháng cự.
Đây cũng không phải là tình huống tồi tệ nhất đối với cô, ít nhất Tư Hải Minh cũng không phát hiện ra sáu bé con, không phải vậy sao?
Khi Đào Anh Thy nhắm mắt lại và chuẩn bị chịu đựng trận cuồng phong bão táp tiếp theo thì áp lực trên người cô bỗng nhiên biến mất.
Cổ cô cũng không còn chịu sự kiểm soát nữa.
Đào Anh Thy ngơ ngác mở mắt ra, nhìn thấy Tư Hải Minh nằm bên cạnh. Anh đang nhắm mắt lại nên cô không thể nhìn thấu cảm xúc của anh dưới khí chất sâu lắng ấy.
“Anh ấy làm sao thế nhỉ?”
“Rất thất vọng à?” - Tư Hải Minh lạnh lùng nói.
“Không phải. Tôi… Tôi không nghĩ như vậy” - Đào Anh Thy vội vàng giải thích.
Tư Hải Minh im lặng, đôi môi mỏng của anh nhếch lên tạo thành một đường cong lạnh lùng.
Hô hấp của Đào Anh Thy chậm rãi lại, cô nghĩ thầm, vừa rồi không phải anh còn muốn xé nát cô hay sao? Trông đáng sợ và nguy hiểm như dã thú, giờ thì lại… Ngủ ư?
Nếu như anh ngủ vậy còn bản thân cô thì sao đây? Cứ đợi như thế này ư? Hay là đi xuống giường? Mà cô cũng không dám di chuyển ra khỏi giường nữa.
Thật giống như việc ngủ bên cạnh một con dã thú với cảm xúc không ổn định, sẽ có nguy cơ bị ăn sạch nếu khẽ động đậy.
Thế nhưng nếu cô không ra khỏi giường thì không phải là sẽ ngủ bên cạnh Tư Hải Minh suốt cả đêm sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1-nhay-6-bao-bao-tong-tai-anh-that-gioi/950007/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.