Bảo Hân reo hò: “Yeah, yeah, yeah!”
Bảo An: “Vâng!”
Cách điện thoại, Đào Anh Thy cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt đáng yêu của lũ trẻ: “Vậy các con phải nghe lời bà, ngoan, đi máy bay là có thể nhìn thấy mẹ rồi, được không?”
“Vâng ạ!” - Sáu đứa nhỏ đều đồng thanh nói.
Vừa tan làm, Đào Anh Thy liền rời khỏi công ty, trực tiếp đón xe ra sân bay.
Cô đã nói với dì Hà rồi, nếu như sau ba tiếng mà cô không gọi cho bà thì có nghĩa là cô đã rời đi thành công, bà liền dỗ bọn trẻ ngủ.
Đào Anh Thy ngồi lên xe, nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, trong lòng lo lắng bất an, lại cảm thấy buồn cười.
Cảm giác giống như đang làm gián điệp vậy.
Nếu như đối thủ là kiểu người như Tư Hải Minh thì nhất định là lành ít dữ nhiều.
Nhưng cũng không hẳn là hoàn toàn phải chết.
Đào Anh Thy luôn cảm thấy mình có một tia hi vọng.
Đào Anh Thy đến sân bay, thanh toán tiền xe khiến cô nhức nhối, sau khi đến sảnh lớn trong sân bay thì cô liền đi đổi vé máy bay.
Lúc xếp hàng, cô cứ có cảm giác bất thường, nhưng khi nhìn sang từng gương mặt xa lạ, lại thấy không có chỗ nào khác lạ cả.
Có lẽ là do tự mình dọa mình.
Cô cầm vé máy bay, lập tức đi tới cửa kiểm tra.
Lúc qua được cửa kiểm tra, Đào Anh Thy vẫn lo lắng đề phòng, hai mắt cảnh giác nhìn người tới lui xung quanh.
Nhất là khi nhìn thấy mấy người mặc vest đen, luôn khiến tim cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1-nhay-6-bao-bao-tong-tai-anh-that-gioi/949977/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.