Trường trung học Seiryou nơi tôi học có trông một loại cây tên là thanh yên từ Trung Quốc.
Chiều nay, lúc đang nhặt cỏ dại xung quanh những cây ấy, có một số bạn đã cười nhạo cách đi đứng của tôi.
“Đi kiểu gì thế nhỉ?”
“Trông như bọn con nít mẫu giáo ấy!”
“Dáng hăm hở nhỉ, giống chữ bát quá!”
Bọn họ đã nói cười, chế nhạo tôi hết mức có thể làm tôi chỉ chực òa khóc. Tất nhiên, tôi đã lờ họ đi. Bởi nếu không đại dương trong tôi sẽ vỡ òa cuốn phăng mọi thứ đi mất. Phải thật cứng rắn để không được khóc.
May mắn và kì lạ, tôi đã có thể không để nước mắt rơi …
Hôm nay có một chuyện rất bực mình xảy ra.
Khi đến giờ Thể Dục, tôi thay đồ và xuống sân tập
Giáo viên nói, “Hôm nay chúng ta sẽ chạy 1km khởi động. Sau đó sẽ là bài kiểm tra đầu vào môn Bóng rổ.”
Tim tôi như đánh “thùng” một cái. Chạy, kiểm tra … làm sao tôi có thể làm hết được.
“Kitou em mệt à?”
Tôi vừa khẽ gật đầu thì thầy giáo nói tiếp, “Ồ, thế thì em có thể về nghỉ ở văn phòng với O-san.” (O-san hôm nay quên đồng phục thể dục nên bị phạt ở đó)
Đến đây thì ngay lập tức, lũ bạn cùng lớp tôi nhao nhao lên,
“Aww học nhóm kìa, đôi bạn cùng tiến”
“Thật may mắn, tớ luôn muốn được nghỉ ngơi trong văn phòng thầy giáo.”
Cả người tôi như sôi lên giận dữ.
“Nếu các bạn muốn được ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1-lit-nuoc-mat/2782796/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.