“Trác ca ca, khi TiểuTiểu Lam lớn nên, chú sẽ lấy người ta nhé?” Tiểu Tiểu Lam giương đôi mắt đáng yêu ngây thơ lên hỏi tôi, trên đầu đeo một cái nơ vĩ đại.
“Phải là chú Trác.” Tôi kiên nhẫn chữa lời cô bé, cố gắng ngăn cơn sóng cồntrong lòng. Điều Tiểu Tiểu Lam vừa nói gần như giống hệt những lời trước kia Tiểu Lam từng nói.
Tôi cho rằng mình đã ngừng quan tâm tớichuyện Tiểu Lam lấy người khác rồi. Tuy nhiên, khi nghe thấy lời này của Tiểu Tiểu Lam, lại nhìn thấy đôi mắt giống hệt Tiểu Lam kia, tôi cảmthấy như thể vết thương lòng lại há miệng. Tôi… bỏ của chạy lấy ngườikhỏi nhà Tiểu Tiểu Lam khi Tiểu Tiểu Lam mới bảy tuổi. (May mắn sao,Tiểu Long Danh tám tuổi đã rất chín chắn và trông em thiện nghệ rồi.)
Tôi nghĩ tới những chuyện trong quá khứ khi tôi bước đi trên đường phố củaVô Ngân Thành. Mới nãy, tôi vừa cãi nhau một trận nảy lửa với Du và lợidụng thời cơ chạy đi mất. Tuy nhiên, tôi cũng hiểu là từ lâu tới giờ, Du cũng không làm tôi nổi giận nổi nữa. Cái tôi sợ chính là không lâu nữaTiểu Tiểu Lam sẽ tới đây.
Theo như lời Vương Tử vừa nói, Tiểu Tiểu Lam vẫn luôn tìm tôi, tìm Trác ca ca của cô bé.
Đã tám năm rồi, cô bé vẫn tìm tôi? Lúc đó, cô bé mới bảy tuổi đầu. Tôi đãchăm sóc cho cô bé thường xuyên, còn thường xuyên hơn Tiểu Lam và Du,hai bố mẹ thích chạy lúc nào thì biến của cô bé. Tuy nhiên, từ đó tớinay đã lâu lắm rồi. Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1-2-prince/3151098/quyen-9-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.