“Cảm ơn em, Vương Tử. Cảm ơn em đã cho ta hiểu tình yêu là gì.”
Tôi đột nhiên thức giấc, chỉ thấy mặt mình đẫm nước mắt và những lời kia không ngừng quẩn quanh trong đầu…
Chúa Tể Sinh Mệnh…
Sau cái ngày tôi gặp Chúa Tể Sinh Mệnh kia, chúng tôi gặp lại Tình Thiên và nhóm còn lại. Dương Quang và Kenshin đều đã trở lại, chứng tỏ nhữngchuyện xảy ra ngày đó nhất định không phải là do tôi ngủ quên mơ ra! Mọi việc đều là thực! Chúa Tể Sinh Mệnh thực sự đã tới vĩnh biệt tôi.
Sau khi Tiểu Long Nữ nghe được tin Long Điển mắc phải một căn bệnh khôngchữa được và phải hợp nhất với Chúa Tể Sinh Mệnh để sống tiếp, cô liềnlộ ra vẻ mặt thần hồn tứ tán, không biết phải làm sao.
Mọi ngườiđều bảo tôi là chớ làm gì, cứ kệ họ dung hợp với nhau là tốt nhất… Nhưng tôi vẫn không thể nào, không thể nào quên được Chúa Tể Sinh Mệnh lúc đó chỉ vì vài câu nói của tôi mà mỉm cười mãn nguyện.
Liệu hi sinhChúa Tể Sinh Mệnh… có phải là cách tốt nhất không? Nếu Chúa Tể Sinh Mệnh thực sự là một sinh mạng người, có lẽ mọi người đã không quyết định như vậy… Tuy nhiên, với tôi, anh ấy đã là một sinh mạng người thực sự rồi.Cũng như thể Tình Thiên cảm thấy Dương Quang nhất định không phải là một NPC.
“Bà chị già! Lại ngủ nướng rồi! Còn bữa sáng của em…” Dương Danh đá tung cánh cửa, rồi lại sững sờ nhìn cảnh trước mắt nó. Nó ngâyra hồi lâu rồi cuối cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1-2-prince/3151088/quyen-8-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.