Sau khi tôi vật lộnđứng dậy được, tôi cùng những người còn lại chạy lên sân thượng thì thấy Tiểu Long Nữ đang quỳ sụp trên sàn. Cả người ngây ra nhìn xa xăm. Trênmặt cô còn có hai dòng lệ đang chảy xuống…
Làm sao tôi an ủi Tiểu Long Nữ được đây? Tôi không khỏi cảm thấy bất lực. Những lần tôi an ủingười khác hình như ít tới đáng thương… Tôi nghĩ bình thường thì chỉ cóngười ta an ủi tôi chứ không có đường ngược lại.
“Uầy, em mà cũng biết khóc cơ à? Tôi cứ tưởng em chỉ biết cười the thé độc ác như phùthủy thôi chứ.” Dương Danh bước lại gần Tiểu Long Nữ bằng thái độ đángđánh, trêu chọc cô.
Tiểu Long Nữ quay đầu đi nói, “Phải rồi! Dù sao tôi cũng chỉ là mụ phù thủy già đáng sợ không ai thèm yêu thôi.”
Dương Danh đột nhiên húng hắng ho, “Thực ra tôi thấy cưỡi cán chổi cũng hay hay!”
Mọi người đều kì quái nhìn Dương Danh, còn Tiểu Long Nữ thì không hiểu môtê gì nhìn nó… Tôi, mặt khác, là chị sinh đôi của Dương Danh, hoàn toànhiểu được thằng bé đang muốn làm gì. Nó đang cố “an ủi” Tiểu Long Nữ.
“Phù thủy đội mũ nhọn cũng dễ thương mà. Dù sao thì cũng không phải chỉ cócông chúa mới được yêu quý đâu… Tôi, tôi thì thích phù thủy hơn…” DươngDanh lắp ba lắp bắp, mặt đỏ ửng lên. Giọng nó mỗi lúc một bé lại nhưtiếng muỗi kêu.
Tiểu Long Nữ cuối cùng cũng có vẻ hiểu ra thằngnhãi Dương Danh đang cố an ủi cô. Một đám mây hồng rực hiện lên trên mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1-2-prince/3151086/quyen-8-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.