“Hừm… Mình còn nhớ lúc Du cố đưa mình đi gặp mọi người, anh ấy hình như đi…đường này?” Tôinhìn chằm chằm vào khu rừng sâu hun hút im lặng, tuyệt vọng nghĩ ngợi,Du đưa tôi đi đường nào nhỉ…? Lại nói, phải chi Du vẫn còn đây, thì mọichuyện đã ổn thỏa rồi. Kể ra nếu có Trác ca ca cũng tốt… Bỗng nhiêntrong lòng tôi có chút buồn. Từ nay về sau không thể gặp bọn họ tronggame nữa rồi.
“Vậy… chẳng phải mình sẽ phải đi gặp giáo sư Mẫn Cư Văn sao?” Tôi lập tức đứng bật dậy. Ôi không! Tôi nghĩ điểm Lịch sử Hán Văn kì này của tôi không được… khá khẩm cho lắm. Nghĩ tới giọng điệugiáo sư phê bài kiểm tra của tôi “Còn phải cố gắng dài dài” làm tôi cứcảm thấy… không nên nói với anh tôi là Vương Tử…
Nhưng nếu không đi gặp Du, chẳng phải tôi nhẫn tâm quá sao? Tôi không khỏi đau đầu thở dài, “Phải làm sao đây?”
“Phải làm sao à? Mở cổng cho bọn ta vào! Hoặc chuẩn bị tâm lí bị phá hủy đi!” Một giọng lạnh lùng vang lên.
Tôi đông cứng người một lát. Giọng này nghe quen quá, nhưng người này bìnhthường không có dùng giọng lạnh lùng như vậy nói chuyện với tôi. Tôingẩng đầu nhìn lên. Tôi đứng bật dậy, hào hứng lét lên, “Túy! Mọi ngườinữa!”
Cả nhóm Sát Sinh đang đứng ngay trước mặt tôi! Mọi người có vẻ kiệt sức, trán rịn mồ hôi, vẻ mặt đầy mỏi mệt. Vừa nhìn đã biết bọnhọ đã liều mạng chạy gấp tới đây… Có phải họ điên cuồng chạy tới chỉ vìmột tên ngốc như tôi? Tôi suýt thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1-2-prince/3151081/quyen-7-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.