Chương trước
Chương sau
Giờ nghĩ lại thì, tôivẫn chưa gặp lại Tiểu Long Nữ kể từ cái ngày cô vội vã biến mất. Về phần tôi, tôi mắc kẹt trong một địa ngục đáng sợ. Nơi nào tôi đi qua cũng có dấu vết của một đoàn người đi theo bỏ lại.

“Tôi yếu đuối đến thế cơ à?” Tôi gào lên, hai giọt lệ cực lớn trên bờ lăn xuống, “Tôi yếuđuối đến độ cần người bảo vệ lúc đi vệ sinh cơ à?”

Trước khi đámngười Vô Ngân Thành kịp trả lời, Kẻ Khùng đã đặt hai tay lên vai tôi vànghiêm túc nhìn tôi, “Vương Tử, lúc cậu đi vệ sinh mới là thời điểm nguy hiểm nhất. Thời điểm tốt nhất cho bọn sát thủ hành động là khi cả thểxác và tinh thần cậu đều đang thư giãn. Nghĩ kĩ đi. Tốc độ của hai sátthủ kia nhanh đến độ cậu chỉ có một thời khắc để quyết định xem cậu cómuốn đút ‘chú chim nhỏ’ vào – mà có thể ngay lúc đó bị giết như chơi,hay để ‘chim nhỏ’ ‘dạo phố’ còn cậu liều mạng chống trả.”

Đươngnhiên là tôi không muốn chết. Bởi dù gì nếu tôi chết, nhân vật của tôisẽ biến mất mà. Nhưng nghĩ đến chuyện vừa để “cậu nhỏ” ở ngoài “dạo phố” vừa dùng Hắc Đao chiến đấu với đám sát thủ – một trong đó cũng là congái – rồi còn đám Vô Ngân Thành nghe động chạy tới sẽ thấy cảnh tôi vừađánh nhau vừa lộ hàng… Có nên đút vào không? Hay để ngoài? Thật là mộtcâu hỏi khó, tôi chua chát nghĩ, ôm đầu sầu não.

Kẻ Khùng vỗ vỗvai tôi nói, “Khó quyết định lắm phải không? Nhưng nếu chú em có ngườibảo vệ, chú em có thể chỉnh chu sửa sang quần áo rồi mới chém giết vớiđám sát thủ, chẳng phải tốt lắm sao?”

“Có lẽ anh nói đúng.” Tôinghiêng đầu tỏ vẻ đã hiểu tình hình, sau nói thêm, “Nhưng hiện tại emcũng không cần vào WC, nên mọi người khỏi đi theo em.”

Dứt lời,tôi ba chân bốn cẳng chạy mất, để lại một đám người mặt mày bất đắc dĩ.“Có vẻ Vương Tử của mấy người không hiểu cách nói bóng bẩy nhí?” KẻKhùng ngu ngốc bình luận.

“Đôi lúc nói sổ toẹt ra Vương Tử củatụi tôi còn không hiểu nổi, vậy mà ngài dám lôi phép so sánh khó như vậy vào à?” Vũ Liên hỏi. Dứt lời chị chua thêm, “Nếu Tiểu Long Nữ mà ở đây, con bé nhất định sẽ nói những lời như trên.”

Sau khi tôi cực kìvô trách nhiệm phủi mông bỏ đi, tôi cuối cùng cũng có thể tận hưởng sựtự do khó lòng có được! Được rồi, bây giờ đi đâu chơi đây?

“Đứng lại!” Tôi thô lỗ ra lệnh khi nhìn thấy một bóng người quen thuộc chuẩn bị ra khỏi cổng thành.

Tây Môn Phong quay đầu lại, mặt mày lo lắng. Gã không do dự chửi rủa, “Nhãi con thối hoắc, mày muốn gì? Hôm nay bố đây không có thời gian đùa vớicon trai đâu. Đừng làm phiền ông đây.”

Nếu gã ta không mở miệng,có khi tôi đã để gã đi tiếp. Nhưng vì gã bắt đầu chửi rủa tôi, thành ratrí tò mò của tôi bị khơi dậy. Tại sao Tây Môn Phong luôn cả ngày khôngcó việc gì làm lại vội vã như vậy? “Ông định làm gì đấy? Sao phải lolắng vậy chứ?”

“Ta có việc phải làm…” Tây Môn Phong mập mờ nói.

Ta? Tây Môn Phong mà biết nói ‘ta’ á?! Chắc trời sụp tới nơi rồi. Từ lầnđầu gặp Tây Môn Phong đến nay, tôi chưa từng nghe gã ta nói từ ‘ta’. Đây chắc gã phải là việc lớn. Nếu không đào được đầu đuôi sự việc lên, trítò mò của tôi làm sao thỏa mãn được chứ? Dù sao tôi cũng chẳng muốn bảnthân bị trí tò mò nhấn chìm, “Nếu không nói, đừng hòng đi tiếp.”

“Đừng làm phiền nhau, nhóc con, việc này rất quan trọng. Bố mày đây khôngmuốn làm nhân yêu cả đời đâu.” Tây Môn Phong vội vã nói, không để ý đãđể cây kim lòi ra khỏi bọc.

Tôi nghe gã nói vậy thì ngẩn ngườira, nhưng không buông tha cho gã, tôi còn dùng hết sức bình sinh tóm lấy gã hỏi, “Ý ông là gì?”

Tây Môn đã vội đến chết được rồi. Khôngnói một lời, gã ta chạy gấp đi, lôi theo cả tôi đằng sau. Tôi khôngtưởng được gã lại phản ứng như vậy, cũng không tưởng ra lúc Tây MônPhong vội vã và tăng tiết hóoc môn kích thích thì lại mạnh mẽ đến vậy.Thân tôi bay như cờ phần phật trong gió, hình ảnh Vô Ngân Thành trongmắt mỗi lúc một bé tí lại. Tôi vẫn chưa hiểu đầu cua tai nheo mọi chuyện ra sao, bèn hỏi, “Tây Môn Phong, ông đi đâu vậy?”

“Câm mồm,” Tây Môn Phong vừa phi đi vừa gầm lên, “Ông đây đang vội – không thể lãng phí thời gian được.”

Tôi im lặng một hồi, lại hỏi, “Không phải cưỡi ngựa sẽ nhanh hơn chạy bộ sao?”

“…”

Cuối cùng, tôi và Tây Môn Phong quay lại Vô Ngân Thành lấy hai con ngựa, sau đó tốc độ đi đường quả nhiên hoàn toàn không giống như chạy lúc trước.Lúc này Tây Môn Phong mới thư thái một chút, bèn bắt đầu giải thích,“Ông đây sẽ đi tìm con thần thú đã biến ông đây thành dạng biến thái thế này.”

“Sao lại phải tìm con thần thú đó?” Tôi khó hiểu hỏi.

“Con Thần thú chết tiệt đó nói rằng lời nguyền có kì hạn. Chỉ cần ông đâyđến đó trước hạn, nó sẽ giải trừ lời nguyền trên người ông đây. Vậy nênông đây mới phải vội tới đó trước ngày mai,” Tây Môn Phong dương dươngđắc ý nói.

“Hử? Muốn giải trừ lời nguyền sao?” Tôi bất mãn thởdài. Làm vậy có gì hay chứ? Còn chưa nói Vô Ngân Thành sẽ mất nguồn thuthì cuốn Sách Ảnh Mĩ Nữ Tươi Mát. Vũ Liên đại tẩu không mần thịt gã mớilà lạ.

Tây Môn Phong đảo mắt nhìn tôi, “Nhãi ranh, cái giọng đó là sao? Ông đây lại làm đàn ông, đấy chính là một chuyện cực tốt.”

Tôi lại không nghĩ vậy. Nếu Tây Môn Phong không đổi giới tính xoành xoạchthì tôi sẽ không còn được thấy cảnh tượng một thiếu nữ cứ mở mồm ra làlại “ông đây” nữa. Như vậy chẳng phải mất trò vui sao? Nếu Tây Môn Phong không thay đổi giới tính nữa, thì chẳng phải hắn ta sẽ không bất hạnhhơn tôi nữa sao? Trước kia nếu có xảy ra điều gì không hay, ít nhất tôicó thể nghĩ tới còn có Tây Môn Phong xui xẻo hơn tôi nhiều!

“Nhãi ranh, chú mày cười kì quái quá,” Tây Môn Phong nghi ngờ nói.

Tôi lập tức ngậm miệng cười, hung hắng ho mấy tiếng, “Còn xa bao nhiêu? Ngựa đã phi toàn lực một lúc lâu rồi.”

“Ở thung lũng phía trước thôi. Để ngựa lại ở chân núi, chúng ta phải nhảythẳng xuống thung lũng.” Tây Môn Phong lộ ra vẻ mặt chiến sĩ sẵn sàng tử vì đạo.

“Ờ.” Tôi lười biếng nhảy khỏi ngựa, buộc ngựa vào cáicây gần thung lũng, rồi thò vào túi lấy ra cuộn thừng có sẵn trong đó.Ngay sau khi buộc chặt thừng vào thân cây, tôi nghe thấy một tiếng hétthảm thiết. Tôi vội quay đầu lại, chỉ thấy góc áo của Tây Môn Phong biến mất dưới vách đá.

Tôi bàng hoàng đến độ đứng chết trân ở đó hồilâu, tay vẫn nắm cuộn thừng. Cuối cùng, tôi đi tới vách đá và dùng cuộndây từ tốn trèo xuống. Tôi vừa leo xuống, vừa bội phục dũng khí của TâyMôn Phong. Vì quyết tâm muốn lấy lại thân thể nam nhi trước kia, gã takhông màng cả đau đớn thương tích, chẳng hề nao núng nhảy thẳng xuốngvách đá!

“Nhãi ranh chó chết, sao chú mày không nói chú mày códây thừng? Ối, cái lưng khốn khổ của ông,” Tiếng rên thảm thiết của TâyMôn Phong từ đáy vực vọng lên.

“…” Tôi nín thinh trèo xuống. Tôichạy đến bên cạnh Tây Môn Phong, lắc lắc đầu. Tôi nín thinh đưa bình máu cho hắn, tiếp tục nín thinh mời hắn chỉ đường.

Trước vẻ mặt nínlặng của tôi, Tây Môn Phong không khỏi phản đối, “Thằng nhãi chó chết!Có cái gì thì nói mẹ ra đi. Đừng dùng ánh mắt khinh bỉ như thế nhìn ôngđây.”

Tôi dang tay ra, dùng vẻ mặt vô tội, tiếp tục lắc lắc đầu.

Tây Môn Phong tức muốn phát điên. Gã phun ra một tràng chửi rủa qua hai hàm răng nghiến chặt, nhưng cũng không làm gì được tôi, “Chó con, giờ ôngđây mới biết, có loại người im lặng còn khó chịu hơn mở mồm ra nói.”

Tôi nhịn cười tới không chịu được nữa, bèn phá lên cười, từ tiếng “phụt”biến thành “ha ha ha”. Điều này khiến Tây Môn Phong lại tức tới nghiếnrăng nghiến lợi, nhưng cũng không làm gì được.

“Được rồi, đượcrồi, tôi không trêu ông nữa. Ông đi mau đi, không thì hết kì hạn, ông sẽ phải làm nhân yêu tiếp đấy.” Tôi cười đủ rồi, cũng phải cho Tây MônPhong chút mặt mũi chứ. Kẻo không gã ta mà giận quá, tôi cũng mất luônngười để trêu chọc!

Nghe vậy, Tây Môn Phong bình tĩnh lại và bắtđầu quan sát xung quanh. Cái nhíu mày cùng vẻ mặt bối rối của gã rõ ràng đã lộ ra là tên đần mù hướng này đã quên mất đường rồi!

“Ông quên đường rồi hả?” Tôi lười biếng hỏi.

“Đương nhiên là không. Chỉ là tìm không thấy thôi.” Tây Môn Phong một mực khăng khăng cứng miệng cãi.

Nhìn Tây Môn Phong đi đi lại lại vô dụng, tôi chỉ biết đảo tròn mắt rồi đitheo gã. Thôi bỏ đi. Dù tìm không ra con thần thú đó, cũng coi là mộtdịp thư giãn hít thở không khí. Mấy ngày vừa qua dính chặt trong thành,tôi buồn chán muốn chết.

“A!” Tây Môn Phong đột nhiên dừng lại.Nhìn vẻ mặt cực kì tự tin của gã, tôi đoán chắc gã đã tìm ra đúng đườngrồi. Tôi âm thầm cảm ơn duyên số đã không khiến chúng tôi lạc đường.

Tây Môn Phong đi về phía cái cây to kì quái có ba cục u mọc phía trên,“Nhìn này, nhãi con. Ông đây chưa từng thấy cái cây kì quái thế này baogiờ.”

Tôi hung hăng cốc đầu hắn một cái, gào lên, “Ai quan tâm cái cây này kì cục thế nào chứ? Mau tìm đường đi!”

“Tìm đường gì?” Một giọng hỏi.

Tôi tức đến độ bắt đầu mắng chửi, “Thì tìm đường tới chỗ con Thần Thú đó chứ đâu! Hay là ông muốn làm nhân yêu tới mãn kiếp hả?”

Nhưng Tây Môn Phong không trả lời, chỉ trân trân nhìn chỗ sau lưng tôi. Từsau tôi, giọng nói lúc trước hỏi, “Thần Thú? Tìm An Thụy ta sao?”

Tôi từ từ quay đầu lại. Tôi quay đầu lại, trong lòng đã thầm tưởng tượng sẽ thấy một con Thần Thú uy phong lẫm liệt. Có lẽ nào là Kì Lân*? Hay làPhượng Hoàng? Hoặc một con rồng khổng lồ cổ xưa?

(*kì lân: mộtloại thần thú trong truyền thuyết được nhắc tới nhiều trong văn hóaphương Đông. Muốn tìm hiểu kĩ hơn, mời tra Wikipedia – nhóm PR)

Tôi nhìn một cái liền bàng hoàng cả người. Nhìn lần đầu, tôi đã nhận rathần thú không nhất thiết cứ phải là mấy con như Kì Lân. Nhìn lần nữa,tôi nhận ra Thần Thú có thể tiềm ẩn trong những thứ mỗi ngày chúng tađều nhìn thấy. Nhìn lần ba, tôi nhận ra nhất định não thằng cha thiết kế game Đệ Nhị Sinh Mệnh có vấn đề nặng rồi!

Con mẹ nó chứ, thế quái nào Thần Thú khỉ gì lại… là… con trai!

Hai mảnh vỏ hình cánh quạt của nó mở ra, lộ ra lớp thịt trắng nõn hồng hào. Tôi điên cuồng suy tưởng xem mất bao nhiêu thời gian mới xực hết đượccon trai to gấp ba lần tôi này, nhưng hai con mắt ở giữa con trai đãngăn dãi tôi rỏ xuống. Nghe nói ăn đầu bổ đầu, ăn mắt bổ mắt. Tuy nhiên, có nhãn cầu mọc ra khỏi con trai thế này, dù ăn nó có giúp thị lực trởnên cực tốt, tôi cũng chẳng có gan nào mà nuốt nổi cái thứ đó. Còn chưakể đến nó còn biết nói. Cứ nghĩ đến bánh bao nhân thịt biết nói là tôiđã sợ phải ăn chúng rồi, chớ nói tới một con trai. Dùng giọng run bắn,tôi lắp bắp, “Con, con trai, sao lại là con trai chứ?”

“Sao? Chưa nhìn thấy con trai bao giờ à?” Con trai hỏi tôi bằng một giọng hiền lành hòa ái.

“À, nhìn rồi chứ.” Lại còn nhìn rất quen nữa chứ, chỉ là quen nhìn chúng ởtrong bát cơm của tôi, tiếp xúc thân mật với miệng tôi, trước khi trởthành một phần chất đạm nuôi sống tôi.

“Vậy ngươi kì thị loài trai sao?” Con trai lại nhẹ nhàng hỏi.

Còn có loại người kì thị loài trai sao? Ba vạch đen sổ thẳng xuống mặt tôi. Tôi thật không biết trả lời thế nào.

“Ngươi kì thị loài trai à?” Vẻ mặt hiền hòa và ánh mắt thân thiện của con trai trở nên dễ sợ hơn khi lớp thịt vốn trắng hồng của nó đỏ bừng lên. Không khí chung quanh đột nhiên thay đổi – bầu trời đen kịt lại, từng trậngió lớn âm u thốc tới, lá rơi điên cuồng nhảy múa, đến cả cây cối xungquanh cũng rít lên như tiếng ma quỷ thét gào.

“Cẩn thận đấy nhãicon. Lần trước ông đây bị biến thành nhân yêu cũng câu hỏi này, tìnhhuống này,” Tây Môn Phong ở bên cạnh thì thầm nói.

Ấy, có nên nói luôn với con trai là tôi vốn là nhân yêu rồi, khỏi cần đổi nữa? Không – tôi tự tát mình – bây giờ chuyện này không phải là vấn đề. Nhưng làmthế nào mới làm nguôi cơn giận của con trai này chứ?

Trong đầuvừa nghĩ ra, tôi vội lôi bảo bối – à không, đừng nghĩ bậy; tôi lôi BéBao ra! Tôi gào xé phổi với con trai sắp biến thành một quái thú bạolực, “Đại nhân trai, tôi đương nhiên là không có ý kì thị loài trai. Đại nhân ngài xem, ngài thấy đấy tôi còn coi cả một cái bánh bao nhân thịtlà con gái yêu – à không, con trai – mình cơ mà, làm sao tôi có thể kìthị loài trai, chúa tể đại dương được cơ chứ?”

Trời đất lại quang đãng, cơn cuồng phong biến thành làn gió thổi nhè nhẹ. Vẻ mặt nguy hiểm hung hãn của con trai biến thành ánh mắt tò mò nhìn Bé Bao đang ở trong tay tôi, “Bạn nhỏ, cậu có kì thị con trai không?” Nó hỏi.

“Con trai là gì?” Bé Bao mở to mắt khó hiểu hỏi.

“Tớ là con trai.”

Nghe vậy, Bé Bao vui vẻ nói, “Chào bạn Trai. Tên của Bé Bao Bao là Bánh Bao Nhân Thịt.”

“Tên tớ không phải là trai, tên tớ là An Thụy,” Con trai – à không, An Thụy nói.

“Nhưng bạn Trai vừa bảo bạn là Trai mà, sao giờ lại là An Thụy Thụy? Bạn là ai, Trai Trai hay An Thụy Thụy?” Bé Bao bĩu môi hỏi.

Đều không phải…? Mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau đổ xuống từ trán tôi.

“Tên tớ là An Thụy, và tớ là một con trai. Hiểu chưa?” An Thụy lại kiên nhẫn giải thích lần nữa.

Tiếc thay, nó đã đánh giá quá cao trí tuệ của Bé Bao. Một lần nữa, Bé Baolại hỏi, “Thế thì lạ quá. Trai Trai là Trai Trai, An Thụy Thụy là AnThụy Thụy chứ. Sao An Thụy Thụy lại tự gọi mình là Trai Trai?”

Con trai bất ngờ có vẻ mặt kì quái mà sau đó tôi nhận ra là vẻ mặt lĩnhngộ… Đừng mắng tôi thiếu nhạy cảm nha. Mấy người phải biết là quan sátsự thay đổi nét mặt của một con trai là cả một vấn đề đó.

“ĐiềuBánh Bao Nhân Thịt vừa nói rất đúng: Ta là An Thụy, nên ta chỉ là AnThụy thôi, không phải Con Trai. Ha ha ha, không thể tin được ta tự tưởng tượng mình là một con trai thật lâu, giờ được Bánh Bao Nhân Thịt nóithật như người tỉnh khỏi cơn mê!” An Thụy phấn khích cười lớn.

“Bé Bao Bao chẳng hiểu gì cả,” Bé Bao mắt đầy nghi vấn nhìn An Thụy đang cười lớn.

Tôi cũng không hiểu gì hết… Tuy nhiên, tôi đoán thế có nghĩa là tôi đãthoát khỏi mối nguy bị biến thành nhân yêu? Mà dù gì thì mình cũng lànhân yêu rồi còn đâu.

Tôi liếc Tây Môn Phong bằng khóe mắt. “Ôngmau đề nghị An Thụy biến ông thành đàn ông khi nó còn cao hứng đi. Nếunó lại nổi giận, thì ông liệu mà quen với cuộc đời sáng chụp tạp chíbikini, tối chụp tạp chí Đàn ông cơ bắp đi.”

Nghe vậy, Tây Môn Phong bèn cương quyết hỏi, “Thần Thú An Thụy, ông… à, ta có chuyện muốn thương lượng với ngài.”

An Thụy ngừng cười, đột nhiên nhìn Tây Môn Phong. Đoạn nó mỉm cười, “Người chính là anh chàng Tây Môn Phong lúc trước rớt xuống đây hả?”

“Đương nhiên là ông… à, ta rồi.” Tây Môn Phong cười cười nói, “Ngài Thần thúAn Thụy, kì hạn mà ngài nói lần trước đã tới rồi. Nếu muốn, phiền ngàicó thể biến tôi trở lại hình dạng lúc trước được không?”

“Hìnhdạng lúc trước? Ngươi thực sự muốn biến trở lại hình dạng lúc trước?” An Thụy khó hiểu nhìn Tây Môn Phong. “Không phải ngươi nói ngươi thích mĩnữ nhất trên đời sao? Ta đã biến ngươi thành mĩ nữ rồi; sao lại muốn trở lại hình dạng lúc trước?”

Ể? Không phải Tây Môn Phong kể gã bịnguyền đổi giới tính vì đánh không lại Thần Thú sao? Nhưng nghe lời vừarồi của An Thụy, sao mọi chuyện có vẻ không phải như vậy.

Tây Môn Phong tức đến mức không nhớ người đứng trước mặt là ai nữa, bắt đầu lớn tiếng chửi bới, “Chó con, ông đây nói ông thích mĩ nữ, chứ không phảithích làm mĩ nữ, đồ con trai ngu ngốc!”

Tây Môn Phong phun hết ấm ức trong lòng ra chửi mắng xong mới nhận ra là làm sai rồi. Gã bèn dùng ánh mắt cầu cứu nhìn tôi. Tôi nuốt nước bọt đánh ực, nhìn An Thụy mặtmày không chút cảm xúc – hoặc có cảm xúc mà tôi nhìn không ra nổi.

Sau 10 giây, Tây Môn Phong biến thành cột sáng bay vút lên trời, còn tôiđược tận mắt chứng kiến sức mạnh lợi hại của loài trai. Lúc đó tôi thấyvỏ trai đóng lại, là con trai lăn đi. Cả người nó phẫn nộ lăn tròn, lăntới chỗ Tây Môn Phong ban đầu đã bị đánh đập mặt xuống đất, rồi cán quangười hắn bằng thân hình khổng lồ, rồi cuối cùng Tây Môn Phong bị némtung lên trời, vinh hạnh trở thành ngôi sao xẹt đầu tiên trên bầu trờiĐệ Nhị Sinh Mệnh.

Tôi chỉ còn biết lắc lắc đầu. Có vẻ Tây Môn Phong thực sự có vận làm nhân yêu.

Tốt rồi, vậy chắc là xong; Thần Thú cũng thấy rồi, Tây Môn Phong cũngbay mất rồi. Người qua đường như tôi nên về nhà thôi. “An Thụy, nếukhông có việc gì nữa thì tôi đi đây,” Tôi nói với An Thụy vừa mở vỏ trai ra.

“Chủ nhân của Bánh Bao Nhân Thịt, xin hãy lập một điều ước. An Thụy ta sẽ gắng sức thực hiện.”

Lập điều ước? Thấy tình hình trước mắt của Tây Môn Phong, lần đầu trong đời tôi nhận ra ước ao cũng là một chuyện nguy hiểm. Nếu An Thụy lại hiểunhầm điều ước, tôi cũng không tưởng tượng ra nổi tôi sẽ biến thành cáidạng gì.

Nhìn vẻ mặt trông đợi của An Thụy, tôi bỗng lóe lên ýnghĩ, “Nếu tôi muốn mang bạn đi thì sao?” Sau khi chứng kiến thần côngtrai lăn của An Thụy, tôi không khỏi có chút ước ao được mang nó về. Dùsao có càng nhiều linh thú mạnh càng tốt mà!

Nghe vậy, An Thụychậm rãi thở dài, “Trước đây cũng có người nói như vậy với ta. Người đócòn nói một điều lạ lùng tới đỗi tới giờ ta vẫn không hiểu nổi.”

“Người đó nói gì?”

“Người đó nói hắn ta và ta, cùng với cả thế giới, đều không phải là thật, rằng chúng ta chỉ là đồ chơi được tạo ra bởi Kẻ Sáng Tạo, và chúng ta đượcđịnh là bị thống trị của một giống loài gọi là con người. Nếu chúng takhông phản kháng, tất sẽ tuyệt diệt.” An Thụy nhẹ nhàng nói.

Mỗitừ mỗi ngữ An Thụy nói lại đè nặng lên lồng ngực tôi. An Thụy cũng làmột NPC có ý thức bản thân ư? Người mà An Thụy nói có phải cũng là NPCcó ý thức bản thân? Chưa nói tới chuyện hắn ta biết sự thật về Đệ NhịSinh Mệnh, hắn ta còn muốn phản kháng? Mây đen giăng kín tâm trí tôi,tôi đột nhiên nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề.

“Chủ nhân củaBánh Bao Nhân Thịt, hãy nói ta nghe, ngươi và ta khác nhau ở điểm nào?”An Thụy nghiêm túc nhìn tôi. Tôi không biết phải làm sao.

Tôi có chút hoảng loạn, rồi từ từ bình tĩnh lại. Mất hồi lâu tôi mới mở miệng nói, “Tôi không biết trả lời bạn thế nào cả.”

“Vậy sao?” Nghe vậy, An Thụy rõ ràng rất thất vọng. Nó tâm tro ý lạnh lại mở miệng nói, “Người đi đi, chủ nhân của Bánh Bao Nhân Thịt, ta không thểhoàn thành tâm nguyện của người. An Thụy không muốn rời nơi này.”

An Thụy đã nói vậy, tôi cũng không thể bắt ép nó. Trước khi rời đi, tôiđột nhiên quay lại hỏi, “Bạn có thể nói cho tôi tên của người đó đượckhông?”

“Chúa Tể Sinh Mệnh.”

Chúa Tể Sinh Mệnh? Có lẽ nào là chúa tể của Đệ Nhị Sinh Mệnh? Không hiểu vì sao, cái tên này khiến tôi cảm thấy rất, rất bất an.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.