Giờ nghĩ lại thì, tôivẫn chưa gặp lại Tiểu Long Nữ kể từ cái ngày cô vội vã biến mất. Về phần tôi, tôi mắc kẹt trong một địa ngục đáng sợ. Nơi nào tôi đi qua cũng có dấu vết của một đoàn người đi theo bỏ lại.
“Tôi yếu đuối đến thế cơ à?” Tôi gào lên, hai giọt lệ cực lớn trên bờ lăn xuống, “Tôi yếuđuối đến độ cần người bảo vệ lúc đi vệ sinh cơ à?”
Trước khi đámngười Vô Ngân Thành kịp trả lời, Kẻ Khùng đã đặt hai tay lên vai tôi vànghiêm túc nhìn tôi, “Vương Tử, lúc cậu đi vệ sinh mới là thời điểm nguy hiểm nhất. Thời điểm tốt nhất cho bọn sát thủ hành động là khi cả thểxác và tinh thần cậu đều đang thư giãn. Nghĩ kĩ đi. Tốc độ của hai sátthủ kia nhanh đến độ cậu chỉ có một thời khắc để quyết định xem cậu cómuốn đút ‘chú chim nhỏ’ vào – mà có thể ngay lúc đó bị giết như chơi,hay để ‘chim nhỏ’ ‘dạo phố’ còn cậu liều mạng chống trả.”
Đươngnhiên là tôi không muốn chết. Bởi dù gì nếu tôi chết, nhân vật của tôisẽ biến mất mà. Nhưng nghĩ đến chuyện vừa để “cậu nhỏ” ở ngoài “dạo phố” vừa dùng Hắc Đao chiến đấu với đám sát thủ – một trong đó cũng là congái – rồi còn đám Vô Ngân Thành nghe động chạy tới sẽ thấy cảnh tôi vừađánh nhau vừa lộ hàng… Có nên đút vào không? Hay để ngoài? Thật là mộtcâu hỏi khó, tôi chua chát nghĩ, ôm đầu sầu não.
Kẻ Khùng vỗ vỗvai tôi nói, “Khó quyết định lắm phải không? Nhưng nếu chú em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1-2-prince/3151071/quyen-6-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.