Để nghênh tiếp bốn vịbá chủ đến hội nghị, trước đó một tuần, Vô Ngân Thành liên tiếp triểnkhai nhiều hoạt động chuẩn bị. Khả năng thua, tinh thần không thể thua,tinh thần thua, tức là thể diện thua, đây âu cũng là niềm chung của mọingười. Dù thế nào, chúng tôi phải cho những lục địa khác thấy được khíthế hừng hực bức người của Lục Địa Trung Tâm.
Bạch Điểu chậm rãiduyên dáng đi đến phía tôi, xin ý kiến chỉ đạo của tôi, “Thưa Thành chủ, chúng tôi quyết định sơn toàn bộ Vô Ngân Thành bằng màu vàng kim, đểmấy vị bá chủ kia thấy được khí thế huy hoàng của Vô Ngân Thành. Ngàithấy thế nào?”
“Không thành vấn đề, không thành vấn đề.” Tôi vồnvã. Dù sao việc này cũng chẳng liên quan gì đến tôi. Nếu họ muốn sơnthành phố màu vàng kim, màu bạc, hay kể cả cầu vồng 7 sắc, cũng tùy họluôn. Mặc dù, trong lòng tôi vẫn mang một chút hi vọng nhỏ nhoi… Sơn màu hồng có được không?
Nghe vậy, một nụ cười hiền hậu hiếm thấyhiện lên trên mặt Bạch Điểu. Nụ…Nụ cười này… Sao lại khiến tôi nhớ tớiVũ Liên đại tẩu thế này? Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi và tôicó dự cảm chuyện chẳng lành sắp xảy ra. Vừa nghĩ tới đó, Bạch Điểu đãgiơ tay lên vỗ hai lần. Đột nhiên hai hàng người xuất hiện từ hai bên,mỗi người mang theo một vật thể vô cùng kì quái. Chỉ có một điểm chunggiữa những vật kì quái đó: tất cả đều lấp lánh vàng.
“Người đâu, đóng cửa lại!” Bạch Điểu lớn giọng lệnh cho hàng người bên cạnh chị.
Đóng cửa lại?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1-2-prince/3151069/quyen-6-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.