*Tên của ngoại truyện(gốc: Dương Quang Tình Thiên) có nghĩa là ánh sáng mặt trời chiếu rọitrên bầu trời đẹp, cũng là tên của Dương Quang (Ánh sáng mặt trời) vàcủa Tình Thiên (Bầu trời đẹp),trong đây có sử dụng phép chơi chữ. )
“Đừng bướng, anh cứ làm người đại diện đấy, em cho hay không anh cũng cóc quan tâm!” Vương Tử tức giận mắng.
Sau cả khi vùng chạy, cô vẫn thấy như hiện ra trước mắt khuôn mặt nóng nảy của Vương Tử khi cậu mắng cô.
“Vương Tử thực sự quá đáng lắm rồi. Mình yêu ảnh nhiều vậy, mà sao ảnh vẫn cứlăng nhăng? Lại còn chấp nhận cả nam lẫn nữ nữa!” Tình Thiên vừa rủathầm vừa khóc. Những lời nhẫn tâm mà Vương Tử nói lúc trước thực sựkhiến cô tổn thương.
“Mình đã bỏ đi lâu lắm rồi…sao không có aiđi tìm mình?” Tình Thiên thắc mắc, liếc qua vai lúc chạy. Đừng bảo mọingười không cần tôi nữa? Xui thật! Tình Thiên bắt đầu lo lắng quay lại.
Binh! Cô đâm sầm vào một người lúc chạy quanh góc hẻm.
“Này! Đi đứng gì không biết mở mắt nhìn đường hả?” Tình Thiên bực tức mắng, xoa vầng trán sưng đỏ đau tấy.
“Tình Thiên, là anh, Dương Quang đây mà.” Chàng trai bị cô đâm phải nói. Làmột ma pháp sư thể chất yếu, Dương Quang chịu đau nhiều hơn Tình Thiên,và giờ đang đau đầu dữ dội. Nếu không có giọng nói quen thuộc của TìnhThiên, có lẽ cậu đã không nhận ra cô là người cậu va phải.
Tình Thiên cuối cùng cũng nhận ra tên con trai nằm chết dí dưới đất là đồng đội mình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1-2-prince/3151060/quyen-4-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.