Khuôn mặt xị xuốngthành một cái nhăn mày khó coi, Du nói giọng hối lỗi, “Tôi thật sự xinlỗi mọi người. Việc đời tư của tôi đã làm ảnh hưởng tới buổi diễn.”
“Không có sao, không có gì to tát đâu mà. Nhưng mà giữa anh về Tây Môn Phongcó khúc mắc chi sao?” Tôi trả lời khi Lang đại ca trị thương cánh taytôi.
“Hắn cướp người yêu tao, mả mẹ thằng ẻo lả mày không hiểu à?” Tây Môn Phong, người bị cột chặt một chỗ, đột nhiên hét tướng lên.
“Ngoài Vương Tử của tôi, anh còn đi dụ dỗ bọn đàn ông khác nữa sao?” Tình Thiên nghi ngờ ngó Du.
Mặt Du đỏ lựng lên, và hắn siết nắm tay, gào, “Tôi không có, mà Vương Tử cũng không phải là của cô!”
Tà Linh lạnh lùng hỏi, “Vậy sao cô gái này lại buộc tội thầy?”
Nghe Tà Linh hỏi, trông Du như quả bóng bay bị thủng xì hơi. Hắn trông nhưbị chứng đau nửa đầu hành hạ ghê gớm, “Thực ra tôi cũng không hiểu,nhưng rồi cổ nhắc tới nào cổ là Tây Môn Phong, nào còn Phi Lệ Nhân…Vậynên tôi đoán chắc là có liên quan tới rắc rối hồi trước. Trước khi gianhập Phi Thường Đội, tôi có lập nhóm với một cặp vợ chồng là Tây MônPhong và Phi Lệ Nhân. Tuy nhiên, Phi Lệ Nhân lại thú nhận là có tình ývới tôi. Để khỏi bị Phi Lệ Nhân và ông chồng ghen lồng lộn Tây Môn Phong quấy nhiễu, tôi đã bỏ trốn.”
“Tên khốn khiếp mày, tại mày mà Phi Lệ Nhân mới thay lòng đổi dạ.” Tây Môn Phong nộ khí xung thiên mạchxanh hằn trán, thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1-2-prince/3151058/quyen-4-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.