“Lang ca, anh thấy thần chú vừa rồi của em có đúng lúc không? Em nên sửa đổi chỗ nào nữa không anh?” Vũ Liên rụt rè hỏi.
“Không đâu, em làm rất tốt rồi. Thời điểm, phương hướng, lực độ đều hoàn hảo cả.” Xú Lang mỉm cười đáp.
“Thật chứ ạ?”
Vâng, thật, đúng là rất tốt, nhưng theo em thì chị còn có thể làm tốt hơn thế nếu như cứ sau mỗi câu chú chị đừng có dừng lại hỏi ý Lang đại ca – vàrốt cuộc tán gẫu liền cả chục phút như vậy. Tôi bất đắc dĩ nghĩ thầm.Tôi tiếp tục đánh hết con quái này tới con quái khác, vừa đảo tròn conmắt tới lần thứ N khi thấy hai nhân vật kia vẫn còn đang tíu tít tròchuyện.
“Hai người họ chìm đắm trong thế giới riêng tư bé nhỏ của mình lâu dữ, chẳng thèm để ý chút gì tới bọn mình nữa luôn. Thật là…khiến cho người ta chết vì ghen tị mất thôi.” Tôi phàn nàn, mắt phiềnnão liếc nhìn hai người thêm lần nữa.
“Ghen tị cái gì hả VươngTử?” Tiểu Long Tử giễu cợt. “Anh phải biết rằng anh đã có bên mình mộttuyệt sắc giai nhân đệ nhất địa cầu—” cô nàng chỉ vào chính mình. “—lạithêm một tuyệt sắc nam tử vũ trụ vô song,” cô nàng chỉ vào Du. “Thêmnữa, nếu thấy buồn chán, anh lúc nào chẳng tự chiêm ngưỡng vẻ tuấn mĩ vô tiền khoáng hậu của mình được hả…” Tiểu Long Nữ thẽ thọt thòng thêm một câu.
Ờ, phải ha! Coi nào: vậy là tôi có thể tự cho mình là lesmà phải lòng Tiểu Long Nữ, hoặc có thể đổ Du, cái con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1-2-prince/3151032/quyen-1-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.