"Đó là do ngươi không có phúc được nhìn thấy!" Bạch Ngọc Đường vẫn kiêu ngạo nói.
"Ơ, may mắn là không phải chứng kiến" tôi liếc mắt "Chỉ sợ toàn là ngốc tử, người mặt rỗ, hay người quái dị cũng nên, cũng chỉ có Bạch Ngũ gia của chúng ta mới cho là báu vật!"
"Ngươi mới là ngốc tử mặt rỗ quái dị " Bạch Ngọc Đường liếc tôi một cái "Túi thêu tặng cho Bạch Ngũ gia ngươi cũng là thêu uyên ương, chứ không phải vịt chết."
"Ngươi " tôi đập mạnh xuống bàn một cái "Ngươi mới thêu vịt chết!"
"Hừ, dù sao người thêu vịt chết cũng không phải là ta." Bạch Ngọc Đường ngồi xuống, khoan thai gác một chân lên.
"Ngươi là hâm mộ, ghen tị!" Được rồi, lại quay trở lại đề tài cũ.
"Ta mới......"
Bạch Ngọc Đường mới nói được nửa câu, thì ngay lúc đó, có người đẩy cửa bước vào, thanh âm trong trẻo của Triển Chiêu vang lên "An Chi, ta vừa mới ở bên ngoài tựa hồ có nghe thấy giọng nói của Ngũ đệ." @langngoccac.wordpress.com@
Tôi cùng Bạch Ngọc Đường đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy Triển Chiêu đang mỉm cười đẩy cửa bước vào trong phòng, thấy Bạch Ngọc Đường, nụ cười kia càng sâu thêm một chút "Quả nhiên là Ngũ đệ đã đến đây."
"Xú Miêu, đừng kêu thân thiết như vậy, Bạch Ngũ gia ngươi phải....."
Bạch Ngọc Đường vẫn chưa nói xong, liền đã bị Triển Chiêu cắt ngang lời "Triển mỗ biết Ngũ đệ là tới chúc mừng hôn sự của ta cùng An Chi."
Vì thế, Bạch Ngọc Đường thiếu chút nữa là bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1-2-ngu-mieu/3178076/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.