Sáng sớm ngày hôm sau, chúng tôi dựa theo kế hoạch ban đầu quay trở về Khai Phong phủ. Chính là còn có chút phiền toái về Bàng Dục, hắn dù sao cũng là An Lạc Hầu, nên không thể mặc áo tù, ngồi xe tù chỉ lộ ra cái đầu giống như những tù nhân khác được. Hết cách, đành phải trói hắn lại ném vào trong xe ngựlangngoccac.wordpress.com">[email protected]@
Thời điểm tạm dừng lại nghỉ ngơi, tôi bước đến cạnh xe ngựa chở Bàng Dục
"Ăn cơm." Vén rèm lên, tôi đưa bánh mỳ cùng túi nước qua cho hắn.
Bàng Dục đang ngồi ở bên cạnh cửa sổ, nghe tiếng mà không thèm để ý đến tôi.
Tôi thở dài, chuyển đến ngồi xuống bên cạnh hắn, lại đem bánh mỳ tới trước mặt hắn "Tiểu Hầu gia, ăn một chút gì đi, đường đến Khai Phong phủ còn rất xa."
Bàng Dục nghe vậy quay đầu lại, chán ghét nhìn lướt qua bánh mỳ trong tay tôi "Bản hầu không ăn loại thức ăn dành cho heo."
Heo, thức ăn dành cho heo?!
Vậy chúng tôi ăn mấy thứ này thì phải gọi là gì?
Hít sâu một hơi, tôi nhịn xuống lửa giận đang nhen nhóm bùng phát kiên cường nộ ra một nụ cười, có lòng tốt khuyên nhủ "Tiểu Hầu gia, bánh mỳ này rất ngọt, ăn rất ngon, bằng không ngươi thử nếm một chút xem sao?"@langngoccac.wordpress.com@
Bàng Dục ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt tôi nói "Không ăn!"
"Ngươi!" Tôi nhịn lại nhẫn, rốt cuộc không nhịn được nữa "Thích thì ăn, không ăn thì thôi!"
Thu lại bánh mỳ cùng túi nước, tôi xoay người muốn bước xuống xe ngựa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1-2-ngu-mieu/3178067/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.