"Vu cô nương, vì sao không để cho tôi chết đi......" Kim Ngọc Nương nửa quỳ trên mặt đất, mặt xám như tro tàn thì thào nói.
"Chết cái gì mà chết?!" Tôi ngồi xổm người xuống, nhìn thẳng vào nàng "Chết thì dễ, chỉ cần lấy dây thừng hay giá nến thắt cổ đập đầu là xong. Sống mới là khó. Cô cũng đã nói, tướng công của cô hiện đang ở mỏ đá không biết sống chết ra sao, vạn nhất tướng công của cô vẫn còn sống thì sao. Cô có nghĩ đến, nếu hắn không có chết, lại nghe được tin tức cô đã chết, Điền gia thật sự sẽ trở thành nhà tan cửa nát, cô thử nghĩ xem hắn có còn hy vọng để mà sống tiếp hay không?! Hơn nữa, cô ở Nhuyễn Hồng Đường giả ngây giả ngốc, nhẫn nhịn lâu như vậy, rốt cuộc là vì cái gì? Còn không phải là vì muốn sống sót cả nhà được đoàn tụ hay sao, hiện tại sắp đạt được rồi, cô lại muốn vứt bỏ tất cả sao?"
Kim Ngọc Nương sắc mặt đã khó coi đến mức dọa người, giờ lại càng khó coi hơn "Vậy tôi phải làm như thế nào?" Nàng nói, giống như du hồn quay đầu đi, nhìn về hỉ phục ở trên giường "Uyên ương dệt mộng song phi, mỗi một mũi kim, một đường chỉ, đều là do tôi trao gửi trọn nỗi tương tư thêu lên. Hỉ phục này, hỉ phục này......tôi cả đời này chỉ mặc một lần, tôi không muốn mặc bộ hỉ phục này vì bất luận kẻ nào khác ngoài phu quân của tôi!" @langngoccac.wordpress.com@
"Này......" Nói tới đây, tôi cũng bí từ, tuy rằng tôi có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1-2-ngu-mieu/3178061/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.