"Làm sao bây giờ? Hay chúng ta quay trở lại Đinh gia trang?" Tôi thở dài, nếu thật sự phải quay trở về, thì việc gây sức ép vừa rồi không phải là đã mất công toi sao?
Triển Chiêu ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng vẫn là lắc lắc đầu "Nếu việc đã đến nước này, Ngũ đệ nói cũng không phải không có lý, chúng ta không quay lại đó là tốt hơn, hành lý để đến nửa đêm, ta sẽ đến đó lấy về là được."
"Được rồi." Tôi gật đầu.
Vừa nãy ở Đinh gia trang trình diễn màn thoát ra khỏi đó hoành tráng như thế, làm cho chúng tôi không còn hứng thú để du ngoạn nữa, thấy Triển Chiêu ngẫu nhiên nghe được tin tức về Bao đại nhân, liền có chút lo lắng, tôi liền đưa ra đề nghị không bằng quay về sớm hơn là tốt nhất. @langngoccac.wordpress.com@
Triển Chiêu cũng là đồng ý, chúng tôi liền quyết định trước về Thường Châu lấy thêm vài món đồ, sau đó cùng nhau trở về Khai Phong phủ.
Đáng tiếc, nghĩ thì thường là tốt, bất quá lại thường không được như ý muốn, mới đến nhà Triển Chiêu, tôi liền cảm thấy bụng đau dữ dội. Tính tính ngày, tôi trợn tròn mắt, xong rồi, xong rồi, lúc đó đã tính toán thời gian tốt nhất để đi du lịch, trong lúc vô tình, tôi đã đến Bắc Tống cũng gần được một tháng rồi, điều này cũng đồng nghĩa với việc bạn tốt của tôi đã ghé thăm a~.
Này… này…. Đau sinh lý tuy rằng cũng không được tính là bệnh, nhưng chân chính mà nói thì đúng là đau đến muốn đòi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1-2-ngu-mieu/3178004/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.