@
Ngồi ở đầu thuyền, tôi hơi hơi nhắm mắt lại, cảm giác được gió khẽ mơn man trên mặt, khóe miệng hơi hơi giương lên. Đúng là không khí không bị ô nhiễm có khác, làn gió trong lành mát lạnh vuốt ve khuôn mặt, giống như những cánh hoa từ trên trời rải xuống, trong lòng cảm thấy yên ổn, an bình.
"Hai vị khách quan, phía trước chính là Đoạn Kiều, địa danh nổi tiếng nhất của Tây Hồ." người lái đò đang chèo thuyền ở cuối đuôi thuyền cao giọng nói.
"Ở đâu? Ở đâu?" tôi lập tức tò mò lớn tiếng hỏi.
"Cô nương hãy nhìn về phía tay trái." Tôi nghe lời nhìn qua, một đoạn cầu đá xây vượt trên mặt hồ, phản xạ bởi hoa sen dưới mặt hồ mà ánh hồng.
Triển Chiêu ngồi ở phía đối diện cũng là ngẩng đầu lên nhìn "Vì cái gì gọi là Đoạn Kiều, vì sao lại là đứt quãng?"
@
"Cái này thì tôi biết." Tôi nhấc tay "Tôi ban đầu cũng cứ nghĩ Đoạn Kiều chính là đứt quãng, sau nghe người khác nói mới biết được, sở dĩ gọi là Đoạn Kiều, vì mỗi khi thời tiết chớm lạnh tuyết vừa rơi, đứng trên Bảo Thạch sơn nhìn xa xa về phía nam Tây Hồ phủ màu trắng bạc, trông thấy Bạch đê nằm vắt ngang, từng hàng liễu, đào phủ tuyết trắng xóa. chiếc cầu đá Đoạn Kiều nhô ra không gì che chắn, thành cầu lộ ra những vệt loang lỗ do băng tuyết tan ra dưới ánh nắng mặt trời, mà hai đầu cầu vẫn còn phủ tuyết trắng xóa, có thể lờ mờ thấy được chiếc cầu đá thoát ẩn thoát hiện, mà dưới dốc cầu tuyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1-2-ngu-mieu/116949/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.