"WC?" Ngự Miêu kinh ngạc "Là vật gì?"
Tôi khóc không ra nước mắt, mặt không thể không đỏ giải thích "Là nhà vệ sinh, cầu tiêu?"
Triển Chiêu nghe vậy, mặt cũng lập tức đỏ không thua kém gì tôi "Này, này......"
Này cái gì mà này, tôi đã nhịn nửa ngày rồi đấy, hiện tại thật sự là nhịn không nổi nữa mới phải nói ra. Tôi mà cứ tiếp tục cố nhịn nữa, về sau ngài bị ung thư bàng quang thì cũng đừng có tìm đến tôi. Không đúng, nếu cứ tiếp tục nhịn, tôi sẽ...... tè ra quần mất, hành vi từ khi tôi được vài tuổi không xuất hiện, nay sẽ tái xuất a~!
"Làm sao bây giờ a?" Rốt cuộc là ngài cởi hay là tôi cởi đây, ngài nếu thật sự không ra tay, thì tôi sẽ chính mình động thủ a! Tuy rằng tôi cho tới bây giờ chưa làm qua, cũng chưa từng nghĩ đến có một ngày chính mình phải cởi quần của một nam nhân xa lạ, nhưng là, nhưng là...... do bất đắc dĩ a~!
"Tại hạ…Triển mỗ, tại hạ…vẫn là để tại hạ đi."
Tôi thực hoài nghi nha, khuôn mặt kia của tôi có phải hay không đã bị thiêu cháy rồi, hơn nữa lại còn nói năng lộn xộn a~.
Chính là "Nhưng là… đó là… đó là tay của tôi mà!" tôi thật sự là muốn dùng tay của ngài còn tốt hơn là dùng tay của mình nha ~.
Vì thế, nam hiệp vang danh khắp thiên hạ, trợn tròn mắt.
"Vẫn là để tôi đi." Tôi khăng khăng một mực muốn mình ra tay
"Vu cô nương......" vừa mới bước được một bước, chợt nghe thấy Triển Chiêu gọi, tôi quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1-2-ngu-mieu/116941/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.