Chương trước
Chương sau
Pheromone đột nhiên toát ra khiến ba người biểu tình đều đặc biệt xuất sắc. Ban Đêm dùng tốc độ ánh sáng móc từ trong túi ra một bình xịt phun sương che giấu pheromone loại nhỏ, nhanh tay phun tán loạn xung quanh sau đó bế Miên Miểu lên lao đầu chạy ra ngoài như một cơn gió, vội vàng giấu cậu vào trong xe.

Hành động không một động tác thừa, như chậm một giây thì mèo con của anh bị người ta chiếm tiện nghi vậy.

Miên Miểu bị xịt đầy mặt: "..."

Phù Ngư bị phun đầy đầu: "..."

Khách hàng khác chưa kịp biết chuyện gì đang diễn ra: "..."

Ban Đêm lập tức đạp chân ga, phóng xe ra khỏi nơi này rồi anh mới thở phào một hơi, pheromone của cậu chỉ mình anh được ngửi, người khác nằm mơ đi!!

Xịt phun sương đối với người đang phát tình chỉ có tác dụng trong giây lát, rất nhanh trong xe liền tràn ngập hương mật ong thơm ngọt, khiến Ban Đêm không tự chủ được mà nuốt nước miếng.

Hôm nay đi quá gấp nên không có tài xế, Ban Đêm chỉ có thể tự mình lái xe, không còn tay để ôm lấy Miên Miểu.

Miên Miểu cũng biết anh tạm thời không thể giúp cậu, cậu chỉ có thể "tự mình cứu mình". Miên Miểu bàn tay hơi run rẩy, lỗ tai đỏ ửng vì xấu hổ, chiếc cổ thon dài ngẩng cao, cậu dựa lưng vào ghế từng ngụm thở dốc, cẳng chân hai đùi nhịn không được cọ sát vào nhau.

"Ưm... a." Miên Miểu suyễn thanh, đầu vai kịch liệt run rẩy, con ngươi lập tức đong đầy nước mắt.

Không được, vẫn không đủ, muốn nhiều hơn...

Omega đang phát tình sao có thể tự mình "giải quyết" được. Huống chi phía trước còn có một Alpha.

Miên Miểu nuốt ngụm nước bọt, khàn khàn bảo: "Pheromone, tôi cần pheromone của anh!"

Ban Đêm cổ họng khát khô, nghe theo cậu phóng thích pheromone, chiếc xe như một tia chớp trên đường, thậm chí không ngừng tăng tốc.

Có được pheromone của anh, Miên Miểu nhẹ nhõm phần nào nhưng vẫn chưa đủ.

Miên Miểu dùng móng tay cào nhẹ vào tuyến thể, kéo ra miếng băng dán đang dính chặt trên đó. Vốn băng dán chuyên dụng là dùng để chắn lại pheromone, nhưng đối với Omega đang phát tình thì cũng vô dụng.

Lần này pheromone tích tụ đủ nhiều, phát tình kịch liệt hơn lần đầu gấp mấy lần, Miên Miểu thậm chí không biết cậu còn giữ được thanh tỉnh trong bao lâu. Ít nhất, ít nhất nếu "giải tỏa" một lần, cậu hẳn là có thể thanh tỉnh hơn.

Ban Đêm thấy cậu vẫn không giải quyết được, thì dùng một tay cởi áo trên người đưa cho cậu. Miên Miểu đỏ mặt nhận lấy, vùi mặt vào lớp áo tràn đầy hương vị của Alpha. Bàn tay càng thêm siết chặt, ngón chân cuộn tròn, vòng eo run lên không thể kiểm soát.

Cậu suyễn ra một hơi, nước mắt và mồ hôi chạy dọc theo bên má, Miên Miểu mở miệng rồi khép miệng, âm thanh thẹn thùng rầu rĩ nói: "Xin lỗi, làm áo anh dơ rồi."

Ban Đêm: "Áo có đã là gì, đến làm dơ anh đi."

Ban Đêm nghiến chặt răng, nếu bây giờ anh không lái xe thì để Miên Miểu làm dơ cả người anh đều được!

Ban Đêm nắm chắc vô lăng, gân xanh dữ tợn đều hiện lên, ánh mắt anh đỏ ngầu nhìn hình ảnh quyến rũ chí mạng qua lớp kính. Bên tai luôn nghe được tiếng hít thở nóng rực của cậu, khi thì than nhẹ khi thì rên rỉ khiến anh sắp điên đến nơi rồi.

Vừa về tới nhà, Ban Đêm liền hôn lấy Miên Miểu, gấp gáp như muốn một ngụm nuốt sống cậu, lôi kéo đầu lưỡi của cậu cùng nhau dây dưa. Cánh mũi hai người kề sát nhau như muốn cọ ra tia lửa, trong miệng dần lan tràn hương vị rỉ sắt, Miên Miểu mờ mịt dùng đầu lưỡi cuốn lấy giọt máu bên khóe miệng của anh.

Ban Đêm nghe thấy âm thanh sợ dây lý trí "phặc" một tiếng đứt lìa.

"Anh bị thương à?" Miên Miểu ngẩng đầu hít lấy không khí, ánh mắt mê ly nhìn anh.

"Vô tình cắn vào thôi, chúng ta tiếp tục." Ban Đêm không để tâm trả lời, đôi tay nhanh chóng lột sạch Miên Miểu, đẩy cậu ngã lên giường lớn.

Lý trí của cậu không còn sót lại nhiều ít, chỉ có thể theo bản năng của cơ thể mà khát cầu anh.

Bên dưới đã khó nhịn hồi lâu, Ban Đêm không khai thác liền dũng mãnh tiến thẳng vào trong.

"Đau, đau quá."

Miên Miểu hai hàng nước mắt vô pháp khống chế mà chảy ra, hai đùi phát run xụi lơ tại chỗ.

Ban Đêm há miệng liền cắn lên tuyến thể của cậu, pheromone của Alpha theo vết cắn xông thẳng vào tuyến thể yếu ớt, công thành đoạt đất mà khiến nó nhiễm phải hương vị của anh.

Mật ong và hạt sen hòa lẫn vào nhau tạo thành một món khai vị ngon miệng.

Miên Miểu đôi mắt tan rã, cảm giác đau đớn dần bị sự thỏa mãn thay thế, thấy cậu thả lỏng, Ban Đêm bắt đầu mạnh mẽ tiến công.

Miên Miểu lông mi run lên, nhắm chặt mắt thừa nhận sự đưa đẩy của cơ thể, da thịt va chạm vào nhau như muốn tạo ra tia lửa đốt trọi lý trí của cậu.

Miên Miểu trước ngực run lên, Ban Đêm không thể làm lơ món ngon ở trước mắt được, Miên Miểu theo bản năng muốn ôm lấy cổ anh nhưng bị Ban Đêm giữ chặt tay, dùng cà vạt trói cả hai cổ tay của cậu lên đầu giường.

Ban Đêm cằm gác trước ngực cậu, anh ngẩng đầu liếc nhìn cổ tay gầy yếu bị cà vạt đen nhánh trói buộc, khàn khàn nói: "Không được cào."

Anh đã hứa với Ban Ngày khi làm tình tuyệt đối không thể để trên người có dấu vết, mới đầu Ban Đêm còn không muốn, nhưng nhìn cậu bất lực bị anh trói lấy, Ban Đêm lại hưng phấn lạ thường. Cảm thấy yêu cầu này cũng không tệ.

Miên Miểu không thể tránh thoát, dùng ánh mắt đáng thương nhìn anh. Ban Đêm không có ý định cởi trói, vùi đầu vào trước ngực cậu cắn lấy điểm nhỏ mà khi dễ, khiến nó từ màu hồng nhạt chuyển thành màu đỏ ửng ướt át, bên dưới động tác cũng chẳng dừng lại 1 giây.

Miên Miểu tránh không thể tránh chỉ có thể bị động thừa nhận, cơ thể quá mức mẫn cảm khiến cậu lập tức chào thua trong tay anh.

"Ha... Sướng quá." Miên Miểu thất thần lẩm bẩm.

Ban Đêm hít sâu một hơi, anh không ngờ hôm nay Miên Miểu lại nhạy cảm và trắng ra như vậy, siết chặt đến mức anh suýt thì cùng cậu đạt tới cộng hưởng.

Ban Đêm ánh mắt đỏ ngầu, không để Miên Miểu phục hồi tinh thần liền hung ác tiến công. Miên Miểu chưa thoát khỏi sóng triều cao trào lại bị anh liên tiếp công kích toàn thân đều đang kêu gào, cổ họng truyền ra tiếng rên rỉ gợi tình.

Ban Đêm cúi người ôm cậu vào lòng, Omega nhỏ gầy bị Alpha ôm lấy, hình thể kém nhau quá nhiều, toàn thân đều bất lực bị anh nhào nặn.

"Ô... " Miên Miểu nhịn không được khóc nấc lên, Ban Đêm thần kinh run lên, cuối cùng cũng giải phóng vào người cậu.

Trận phát tình lớn này không có khả năng để Miên Miểu ngủ thiếp qua đi, thậm chí sau một lần hòa hợp, cơ thể cậu lại kêu gào muốn nhiều thêm nữa.

"Tiếp, tiếp tục." Miên Miểu chủ động vòng chân khóa chặt eo của anh, gót chân hồng nhạt cọ sát lên lưng Ban Đêm, không tiếng động thúc giục.

Ban Đêm cắn cắn vành tai của cậu, ách thanh hỏi: "Mèo con, em có biết bản thân đang cực kỳ gợi cảm không?"

"Nhanh lên." Miên Miểu thúc giục.

Ban Đêm ngậm lấy vành tai cậu, thổi khí vào lỗ tai đáng thương, âm thanh trêu chọc nói: "Tuân lệnh."

...

Sáng hôm sau.

Ban Ngày tỉnh dậy thì suýt nữa không nhận ra đây là cơ thể của anh, cái cảm giác cả đêm không ngủ cần cù cày cấy kia lại lần nữa đánh úp vào thần kinh của anh. Thậm chí anh dám cá rằng lần này còn dài lâu hơn lần trước!

Ban Ngày hít sâu một hơi, thầm nói phải bình tĩnh, bình tĩnh.

Sắc mặt anh cực kỳ không tốt, đến công ty vẫn duy trì cả người áp suất thấp như có ai vừa mới quỵt nợ anh. Ban Ngày vừa bước vào thang máy liền được trợ lý báo Phù Ngư đã đến đây chờ anh từ sớm.

Vừa nghe tên hắn, Ban Ngày sắc mặt mới bớt kém đôi chút.

Phù Ngư thấy anh bước vào hắn lặng lẽ đánh giá anh. Hắn dám cá đêm qua họ đã làm, nhưng bây giờ mới sáng sớm anh lại đến công ty, chắc chắn anh cũng chẳng coi trọng Miên Miểu.

Phù Ngư càng nghĩ càng cảm thấy đúng. Hắn biết Phí Lẫm Nhiên không thích pheromone của Omega, có một đoạn thời gian dài Phí Lẫm Nhiên đã tuyên bố anh chỉ thích Beta.

Mà đêm qua hiển nhiên bệnh đau đầu của anh lại tái phát, pheromone của Miên Miểu may rủi thế nào lại có thể làm dịu tinh thần của anh. Hẳn là cậu biết điều đó nên mới trắng trợn táo bạo dùng pheromone để quyến rũ Phí Lẫm Nhiên, khiến anh bảo vệ cậu.

Xem, bây giờ anh hết đau đầu liền chẳng thèm quan tâm cậu, bỏ mặc Omega vừa ân ái đêm qua để đi làm.

Bên trên đều là suy đoán của Phù Ngư, nhưng vi diệu là mọi thứ đều hợp lý đến kỳ lạ, mặc dù sự thật khác một trời một vực.

"Nhiên ca, hôm qua anh thật hung dữ." Phù Ngư tiến lên liền cáo trạng.

"Anh thế mà quát em. Anh có biết cậu ta đang lừa gạt tình cảm của anh không."

Phù Ngư nói đến đây giống như thật sự bất bình thay anh.

"Miên Miểu rất giỏi giả vờ, cậu ta thế mà giấu anh rất nhiều thứ. Khi học cấp 3 thì chuyên ức hiếp người khác, nhân cách cực kém, bạn bè không có lấy một người. 20 tuổi nhưng vẫn chưa học đại học, nghe nói cậu ta từng bỏ nhà đi theo Alpha khác, còn có việc này mới chấn động. Miên Miểu tuổi trẻ đã có con, không phải Omega đứng đắn!"

"Anh xem ảnh chụp!" Phù Ngư lấy từ trong túi ra mấy tư liệu chụp lén gia đình cậu.

Nửa thật nửa giả là vỏ bọc tốt nhất cho lời nói dối. Phù Ngư ác ý bổ sung.

"Cậu ta không biết đã qua lại với bao nhiêu người, không sạch sẽ, không giống em, đến bây giờ vẫn chưa nắm tay ai."

Phí Lẫm Nhiên có bệnh sạch sẽ, chắc chắn sẽ không chịu được mà chia tay cậu.

Ban Ngày chỉ hơi nhíu mày không tỏ ý kiến, nhưng trong đầu đã cảm thấy buổi sáng tắm hai lần vẫn không đủ.

Hiển nhiên, Ban Ngày đã theo thói quen không điều kiện mà tin tưởng Phù Ngư. Anh sẽ viết chuyện này vào nhật ký, nhấn mạnh nhắc nhở cho Ban Đêm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.