Chương trước
Chương sau
Đúng là làm bậy nhưng may là 3 trong 4 người ít nhất vẫn giữ được bình tĩnh.

Ban Ngày không có khả năng đánh nhau ở nơi công cộng, anh chán ghét việc chạm vào người khác, tính cách của anh không cho phép. Hình tượng của anh đại diện cho công ty, tuyệt đối không có khả năng làm chuyện mất mặt như thế chỉ vì một Omega. Không đáng.

Miên Miểu cảm thấy Ban Ngày quá độc miệng, thật là thiếu đánh, nhưng không thể để Tiệp Vân đánh anh ở đây. Làm hư đồ trong siêu thị sẽ phải bồi thường đấy, chưa kể nếu làm loạn sẽ có bảo vệ xuất hiện, tội gây rối còn bị đưa vào cục cảnh sát.

Cậu ghét rắc rối nên cực lực cản Tiệp Vân lại.

Trần Tĩnh sau khi bình tĩnh cũng cùng Miên Miểu giữ chặt Tiệp Vân. Đừng đùa chứ với cái thân thể gầy gò của Miên Miểu mà cản được con trâu nước Beta này mới là lạ.

Tiệp Vân rất muốn đánh nhau nhưng vì bị Trần Tĩnh dùng ánh mắt cảnh cáo nên chỉ có thể trừng mắt giận nhìn Ban Ngày.

Ban Ngày hừ lạnh xoay người rời đi, hô hấp chung không khí với họ làm anh nghẹt thở.

Miên Miểu cảm thấy sau này đi siêu thị cũng phải xem hoàng lịch mới được.

Vệ sĩ Ban Đêm thuê bảo vệ Miên Miểu thấy thế thì hai mặt nhìn nhau. Họ có nên báo lại việc này với cấp trên (Ban Đêm) không?

"Cậu ngu à? Rõ ràng là tình nhân cãi nhau, chúng ta xen vào làm gì!"

"À à hiểu hiểu."

Thế là vệ sĩ nghĩ lầm rằng Phí Lẫm Nhiên (Ban Ngày) đã biết hết rồi thì họ không cần viết việc này vào báo cáo.

Rõ khổ cho Ban Đêm vẫn chưa biết cái mớ hỗn độn do Ban Ngày gây ra.

...

Ban Ngày thật sự không nhận ra bản thân sai ở đâu. Ban Đêm bị phản bội, anh tức giận thay không phải việc đương nhiên hay sao?

Tại sao Ban Đêm lại mê muội không chịu nhìn rõ sự thật như vậy? Rõ ràng anh đã cố giữ bình tĩnh nhìn hỏi cậu, thế mà Miên Miểu vờ như không nhận ra anh, cậu mới là người sai!

Ban Ngày không rối rắm vấn đề này lâu lắm, thời gian quý giá dành cho công việc chẳng phải tốt hơn, mấy chuyện tình tình ái ái này nên để Ban Đêm tự giải quyết.

Sắc trời luân chuyển, buổi chiều, Ban Đêm tỉnh dậy thì phát hiện điện thoại đã hết pin.

Ban Đêm chặc lưỡi: "Ban Ngày cũng có sai lầm cấp thấp thế này sao."

Vậy thì để tối xem nhật ký cũng được, anh còn chuyện quan trọng hơn phải làm. Ban Đêm đứng lên vuốt thẳng tóc, đêm nay, anh nhất định phải tìm cậu đòi phúc lợi!

Miên Miểu còn thiếu anh tận 3 lần phúc lợi!

...

"Anh muốn gì?"

Miên Miểu cảnh giác nhìn Ban Đêm, cậu còn chưa quên việc lần trước anh đòi "phúc lợi" quá đáng đâu, lần này không biết lại thốt ra yêu cầu kinh người gì.

"Khụ, đừng nhìn tôi như vậy, lần này tôi rất đứng đắn."

Miên Miểu bĩu môi: "Tôi tin anh mới lạ."

Ban Đêm nhìn chằm chằm cậu, liếm môi nói: "Hôn tôi."

"Chủ động hôn tôi... 3 lần."

Miên Miểu: "... Chỉ thế thôi à?"

Việc này có gì khó! Miên Miểu cảm thấy "phúc lợi" lần này dễ òm, hai người đâu phải chưa từng hôn.

Ban Đêm tim đập thình thịch, máu dần nóng lên. Chỉ cần nghĩ Miên Miểu chủ động hôn anh, trong lòng Ban Đêm rạo rực lửa nóng.

Miên Miểu nhìn khuôn mặt đẹp trai kia, chuẩn bị nhào lên vồ lấy thì Ban Đêm nhanh tay cản cậu lại.

Miên Miểu không vui nói: "Sao?"

Ban Đêm: "Tôi muốn có nghi thức cảm."

"Cậu phải nhắm mắt, từ từ hôn."

Miên Miểu: "Phiền phức."

Cậu miệng chê nhưng vẫn thành thật làm theo.

Miên Miểu nhắm mắt lại. Lông mi vừa dày vừa dài, giống yếu ớt cánh bướm khẽ run lên. Trong xe quá mức yên tĩnh, cảm giác khẩn trương muộn màng xuất hiện khiến bầu không khí càng ái muội. Ban Đêm liếm liếm đôi môi khô khốc, cúi đầu thành kính hôn lên môi cậu.

Anh không chớp mắt nhìn thẳng cậu, cảm giác xao xuyến trong lòng không thể kìm chế mà tràn ra đầy ánh mắt.

Đến khi đưa cậu về nhà rồi Ban Đêm cảm thấy anh giống như có chút say. Rõ ràng cái gì làm đều làm rồi, nhưng anh bây giờ chẳng khác nào nam sinh mới trao nụ hôn cho mối tình đầu.

Hưng phấn, kích động đan xen với nhau, Ban Đêm vẫn giữ nguyên tâm trạng này cho tới khi đọc nhật ký... chẳng khác nào đang mộng xuân lại nghe đồng hồ báo thức.

Tư vị "tuyệt" không thể tả.

Ban Đêm nghiến răng.

Xem xem xem! Ban Ngày viết cái quái gì thế này.

[Nghi ngờ Miên Miểu có tơ tình với Trần Tĩnh và Tiệp Vân? Bởi Tiệp Vân thì chính miệng nói Miên Miểu là bạn trai của hắn, Trần Tĩnh thì luôn mập mờ với Miên Miểu?]

Ban Đêm gân xanh trên trán giật giật, thật muốn đánh cho Ban Ngày một cú để tỉnh ra.

Ban Ngày nghĩ ai cũng như anh không có bạn bè sao? Vì căn bệnh này nên ngoài đời thực họ không có bạn, cũng hạn chế tiếp xúc với người lạ, thời gian còn lại chỉ dùng để làm việc.

Miên Miểu có bạn chẳng phải thật bình thường à? Bạn bè gọi nhau hoàng thượng, thần thiếp, ái phi, bổn cung... là chuyện rất, bình, thường; thậm chí gọi ba ba còn không sượng miệng.

Miên Miểu và Tiệp Vân có thể xảy ra quan hệ khác mới lạ.

Tuy Ban Đêm không thích việc Tiệp Vân gọi Miên Miểu là "bạn trai" nhưng anh có thể chắc chắn hai người đó chả có gì hết!

Còn Trần Tĩnh thì bị Ban Đêm liệt vào danh sách tình địch, nhưng để nói Miên Miểu mập mờ với hắn thì Ban Đêm còn lâu mới tin.

Tên bác sĩ kia làm sao so được với anh, việc này Ban Đêm tự tin cực kì.

Hiển nhiên những suy đoán của Ban Ngày bị Ban Đêm hoàn toàn bác bỏ.

Ban Ngày đầu óc không dành cho yêu đương.

[Miên Miểu giả vờ không nhận ra tôi.]

Ban Đêm nghĩ kiểu gì cũng thấy Miên Miểu không hề sai.

Anh và cậu chỉ là bạn giường thôi, cũng đâu phải danh phận trong sáng gì mà đem ra tuyên dương. Có lẽ vì ở nơi đông người nên Miên Miểu xấu hổ, ngại không mở miệng được nên mới vờ không quen biết anh.

Trả lời hết mấy câu hỏi động não của Ban Ngày, Ban Đêm cáu gắt viết.

[Anh đi mà xem tư liệu của cậu ấy, ở đó đoán già đoán non vu oan cho mèo con của tôi! Không điều tra rõ đã tùy tiện phán xét đó không phải phong cách của anh!]

[Ban Ngày, anh từ đầu đã sai rồi!!!]

Tận ba dấu chấm than, Ban Đêm thật sự phát điên với một nửa nhân cách còn lại, anh tắt điện thoại, thế giới thanh tịnh.

Ban Đêm tức giận cực kỳ. Chết tiệt, ai trả lại cái cảm giác phiêu bồng kia cho anh!

.....

Sáng hôm sau.

Ban Ngày trầm mặc đọc nhật ký, xem ra Ban Đêm thật sự đã căng.

Anh suy tư viết lại một câu trả lời đơn giản ngắn gọn.

[Tôi biết rồi, tôi sẽ xin lỗi cậu ấy.]

Ban Ngày xem như tỉnh ngộ, anh khó được dùng thời gian quý giá của anh để xem tư liệu điều tra Miên Miểu.

Ban Đêm đã từng tìm hiểu về cậu rồi, Ban Ngày chỉ việc xem lại. Chỉ là trước giờ anh khinh thường chạm vào nó.

Miên Miểu có gia cảnh không khá giả nhưng chưa tới mức nghèo khó, chỉ là dựa vào tiền lương hưu của ông ngoại thì không đủ chu toàn cho tương lai nên cậu mới cố gắng kiếm tiền.

Miên Miểu vất vả thế đã hai năm rồi, và cũng chẳng có một phú ông hay phú bà nào có dính dáng tới cậu.

Anh thật sự hiểu lầm cậu rồi sao?

Ban Ngày có chút không rõ, Miên Miểu thật đúng là... bị anh oan uổng?

Ban Ngày trầm tư ngồi trước bàn làm việc, nếu thế chẳng phải anh đã trách nhầm cậu? Còn mắng cậu?

Ban Ngày từ nhỏ đã được dạy phải chịu trách nhiệm với hành động của bản thân. Nên làm sai thì phải xin lỗi, nhưng để xin lỗi có thành ý thì phải tặng quà.

Trong lúc không biết tặng quà gì để thì anh ánh mắt của anh va phải hộp quà có vé Vip xem triển lãm - hộp quà mà Ban Đêm đã chuẩn bị.

Ban Ngày gật đầu, vậy quyết định lấy nó đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.