CHƯƠNG 39: RỐT CUỘC ĐÃ HỒI KINH
Tần Thanh La bất giác lùi ra sau, nhưng sau lưng chính là giường, cô vừa lùi lại, đầu gối đã chạm vào mép giường, đụng nhẹ một cái, đã té lên giường: “Vương, vương gia, ta thật sự đang có kinh.”
“Ừm, bổn vương xem xem.” Tiếng của Phó Lãnh Quyết vang lên trên đầu, một giây tiếp theo thế giới của cô đã chìm vào bóng tối.
Một trận gió đã thổi tắt nến, nhưng không khí mờ ám dập dềnh trong phòng thật lâu cũng không tản đi.
Ai cũng không biết, trong góc viện, có một bóng dáng nho nhỏ đang ngẩng đầu nhìn về cửa sổ căn phòng ở lầu hai, ánh mắt của nó mờ ảo trong đêm tối, nhưng hận ý trong mắt lại khiến ám vệ xung quanh không thể bỏ qua.
Một đứa trẻ bảy tuổi thôi lại có hận ý chừng này.
Trong lòng hai ám vệ kinh ngạc, định ngày mai sẽ không mảy may giấu giếm mà bẩm báo chuyện này với chủ tử của họ.
Dực Sinh cứ đứng ở đó, đến khi đêm đã khuya, Tần Thanh La mới quấn một cái áo choàng ra khỏi cửa, cô lê thân thể mệt mỏi, ngáp một cái, mơ mơ màng màng đi xuống lầu.
Nhác thấy đứa trẻ trong góc, cô lập tức bị dọa cho cơn buồn ngủ bay biến.
“Dực Sinh?” Cô bước nhanh đến, duỗi tay ôm đứa trẻ vào lòng, nó ăn mặc mỏng manh, lại đứng trong viện quá lâu, cả người đều bị nhiễm hơi lạnh của ban đêm.
Tần Thanh La dùng tay chà xát tay của nó: “Không phải nói đệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1-2-3-xuyen-khong-roi/4610164/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.