Đến trạm, có người bỏ chạy.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, giữa trời và đất dệt thành một màn sương mờ nhàn nhạt.
Lục Cường không nhanh không chậm bước xuống xe, hai tay đút trong túi quần nhìn bóng lưng cô. Nơi này là khu công nghiệp, phụ cận không có hộ gia đình. Phía trước chính là xưởng may Đỗ Hoa, bên ngoài có một cái sân rộng, có người đi ra đi vào.
Từ trạm xe buýt đến xưởng may khoảng 100 mét, còn bốn mươi mét, có người gọi lớn tên Lô Nhân.
Cô dừng lại, đỉnh đầu tối sầm, một cái ô che trên đầu cô.
Lô Nhân quay người: “...... Chào buổi sáng.”
“Sớm vậy?” Trần Thụy hỏi: “Không mang theo ô?”
Lô Nhân nghiêng đầu, mượn cơ hội liếc sang bên kia, Lục Cường đang đứng trên bậc thềm, nhìn về hướng này.
“Lô Nhân?”
“Dạ?” Cô phản ứng, mắt nhìn về phía Trần Thụy: “Anh nói gì cơ?”
“Anh bảo trời chuyển mưa sao em không mang theo ô?”
Cô thất thần không nghe rõ. Đường phố trở nên nhộn nhịp, mưa phùn như mắc cửi, ẩn hiện sương mù. Lục Cường vẫn không nhúc nhích, đứng giống như pho tượng.
“Này!”
Lô Nhân cả kinh, vuốt ve mái tóc: “Ngại quá, em không......”
Trần Thụy mỉm cười, cũng không lặp lại: “Không sao.”
Hai người đi dọc theo mái hiên, Lô Nhân đẩy cán ô: “Không cần đâu ạ, dù sao em cũng ướt rồi, anh cứ che cho mình đi.”
Trần Thụy lại đi tà tà: “Anh là đàn ông, sợ cái gì, đừng để bị cảm.”
Lô Nhân khách sáo mỉm cười, không nói nữa.
Lục Cường khẽ nheo mắt, nhìn hai người kia đi vào xưởng may.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/0852-2/92983/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.