Lời đồn đãi giống như một căn dịch bệnh, ẩn nấp vô hình nhưng lại lan rộng điên cuồng.
Trong lòng Lô Nhân uể oải, lúc đi ra xưởng may cô giống như được giải thoát từ trong ngục giam.
Đi chưa được mấy bước, phía sau có tiếng bước chân càng gần, có người gọi cô.
Lô Nhân dừng chân một chút, quay đầu, nở nụ cười: “Trần Thụy.”
Trần Thụy chạy đến sóng bước cùng cô, hai người xen lẫn trong đám đông đi ra cửa, anh ta liếc cô một cái, muốn nói lại thôi.
Đi được một đoạn, Lô Nhân ngẩng đầu chào tạm biệt anh ta: “Xe đến rồi, hẹn gặp lại.”
“Chờ một chút.” Trần Thụy lại gọi.
“Có chuyện gì sao?”
Anh ta gãi đầu, dừng một lát mới mở miệng: “Chuyện hôm nay anh thật có lỗi.”
Lô Nhân cười cười: “Anh căn bản không làm gì sai, không cần phải xin lỗi em.”
Thấy cô cười, Trần Thụy thả lỏng hơn: “Kỳ thực em không cần để ý những gì người khác nói, bọn họ không có ác ý, chỉ là nhàn rỗi nên mới lỡ miệng thôi.”
“Em biết.”
“Đừng để trong lòng.”
Lô Nhân trả lời: “Dạ.”
Lại tạm dừng vài giây, anh ta cúi đầu nhìn mặt cô, hỏi: “Em và anh ta...... hai người thật sự không kết hôn nữa?”
Lô Nhân theo bản năng nhíu mày, trong lòng phiền chán, thập phần mâu thuẫn với câu hỏi này. Trần Thụy thấy Lô Nhân thay đổi biểu cảm, sốt ruột giải thích: “Không phải anh tò mò giống như bọn họ, chỉ là anh đang......”
‘Quan tâm em’ mấy chữ này còn chưa nói ra, Lô Nhân đã ngắt ngang: “Em không muốn thảo luận đề tài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/0852-2/92978/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.