Lục Cường phản ứng kịp thời, cú đánh này không gây tổn thương cho anh nhiều lắm.
Người đối diện tự động nhường đường, tên cầm đầu bước ra, thân hình vừa ốm vừa cao, nghiêng đầu, miệng ngậm điếu thuốc.
Anh ta vung thiết côn, nói: “Lục Cường, đã lâu không gặp.”
Lục Cường nâng tay, không nói chuyện.
Người nọ hỏi: “Thế nào, vài năm không gặp, không nhận ra tôi rồi hả?”
Lục Cường cười mỉm: “Trần Thắng, lâu thật.”
“À, vẫn còn nhớ tên tôi.” Anh ta đi về phía trước hai bước, cười: “Ra tù mà không một chút tin tức, không xem tôi là bạn thì ít nhất cũng phải nể mặt Khưu gia chứ? Sao nào, trèo lên cành cao rồi hả?”
Lục Cường nói: “Không có.”
Trần Thắng lấy cây gậy chỉa vào ngực Lục Cường: “Bây giờ ở đâu?” Lục Cường cúi đầu nhìn cây gậy, Trần Thắng nói tiếp: “Nghe nói đang làm bảo vệ cho một tiểu khu?”
Những kẻ bại trận lần lượt đứng lên, bọn họ đưa lưng dựa vào tường.
“Thật giả?”
Lục Cường nói: “Ừ.”
Một trận cười cao thấp vang lên, Trần Thắng cũng nghẹn cười hai tiếng, quơ quơ cây gậy, chỉ vào những người khác: “Mẹ kiếp, bọn mày biết bọn mày đang cười ai không hả? Người này lúc trước tiếng tăm lừng lẫy ở Chương Châu, ai thấy cũng sợ phải đi đường vòng, tao đã bại trên tay cậu ta vài lần… câm ngay…”
Tiếng cười tắt hẳn, anh ta lại hỏi: “Sao, lãng tử quay đầu?”
Lục Cường nói: “Ngồi trong nhà tù lâu quá, bây giờ giống như bùn nhão rồi.”
Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/0852-2/2156492/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.