Trong lòng Lục Cường hoảng hốt, đầu dây bên kia không nói liền cúp máy, gọi lại cũng không ai nghe. Đầu anh không ngừng quay cuồng, thầm tự nguyền rủa mình là đàn ông lại chấp nhặt chuyện nhỏ.
Rạng sáng, gió thổi hiu hiu, con đường yên tĩnh, lá cây lã chã rơi xuống kèm theo bụi đất dưới chân, đèn đường đã tắt, không một bóng người.
Phòng an ninh, bác Lý chìm vào giấc ngủ, Lục Cường không ngừng bước, trực tiếp đi vào tiểu khu.
Anh không có chìa khóa riêng nhà cô, lúc này cánh cửa đóng chặt, gọi mãi không ai ra.
Lục Cường dằn lại tính tình, gọi: “Lô Nhân…”
Không có người đáp.
Bàn tay anh chống trên cửa, cúi đầu, đợi một lát, lại gọi hai tiếng.
Lần này có tiếng đáp lại, hàng xóm mở cửa ra, cách lưới sắt hỏi: “Hơn nửa đêm cậu còn muốn tìm ai?” Nheo mắt mới phân biệt rõ là ai: “… Ôi, đây không phải là tiểu Lục hay sao!”
Sắc mặc Lục Cường không tốt, nghiêng đầu liếc ông ta một cái, quay mặt tiếp tục gõ cửa.
Ông bác hỏi: “Cháu tìm tiểu Lô?”
Lục Cường nhìn chằm chằm lỗ nhỏ trên cửa, bên trong mơ hồ lộ ra ánh sáng, hỏi: “Cô ấy ra ngoài rồi sao?”
Ông bác hơi choáng váng: “Ôi, tôi cũng không để ý, xảy ra chuyện gì rồi sao?”
“Không có gì.”
Lục Cường xoay người muốn đi qua hoa viên nhìn thử, cạch một cái, cửa phòng hé mở, người bên trong nghía đầu ra thăm dò, tóc rối bời, đôi mắt sưng đỏ, gò má hồng hào.
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/0852-2/2156487/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.