Cầm điện thoại trong tay, Lục Cường lại nhìn màn hình, dừng một lát, anh nhận cuộc gọi.
Anh không sốt ruột nói chuyện ngay, đưa điện thoại sát vào lỗ tai, ngoài ý muốn trầm mặc, xuyên thấu qua microphone, có tiếng ồn ào và tiếng mưa rơi ở ngã tư đường.
Một lát sau, Lục Cường mở miệng trước.
Bên kia lại yên tĩnh vài giây, không phải Khưu Chấn: “… Tôi là Ngô Quỳnh.”
Lục Cường im lặng. Đối phương dường như cũng cảm thấy mạo muội, tạm dừng mấy giây: “Anh có tiện ra ngoài một chút không?”
Anh hơi ngạc nhiên, nghiêng đầu nhìn về phía Lô Nhân, đầu cô bất an cọ cọ trên gối, lông mi run rẩy. Lục Cường sờ sờ tóc cô, bàn tay trượt xuống lưng cô trấn an.
“Muộn rồi, chỉ sợ không tiện.”
Đầu dây bên kia không nói nữa, Lục Cường cũng tắt di động.
Anh xoay người, ngay sau đó lại có một cuộc gọi khác, vẫn là dãy số kia.
Lục Cường híp mắt tiếp nhận.
“Tôi có lời muốn nói cùng anh.”
… …
Động tác của anh rất nhẹ nhàng, nhặt quần áo dưới giường lên mặc vào.
Ngọn đèn tối om, Lục Cường thắt dây lưng quần, quay đầu hướng về phía giường, tầm mắt khẽ híp một cái, lập tức chăm chú nhìn qua.
“Anh đánh thức em?”
Mặt Lô Nhân dán vào gối, cô nằm sấp, chăn mỏng chỉ che đến thắt lưng, lộ ra bộ ngực phập phồng.
Mắt cô khẽ cong, nói: “Không phải, em không ngủ được.”
Lục Cường đứng nhìn Lô Nhân một lát, bước lại giường xoa xoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/0852-2/2156464/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.